Vỗ Về

Chương 3: Cơ thể ban đầu

Vân Nhạc Kỳ thật sự không thể chống đỡ nổi nữa rồi, khi đôi mắt hắn dần khép lại. Chỉ kịp nói một tiếng xin lỗi với hệ thống.

“Tiểu ngũ, xin lỗi cậu! Có vẻ như tôi không đợi được nữa rồi.”

“Ký chủ! Ký chủ!” 005 hoảng loạn bay quanh người hắn.

Đúng lúc này, một tiếng nhắc nhở từ chủ hệ thống vang lên.

“Đã nạp đầy năng lượng, có tiếp tục hoán đổi cơ thể hay không?”

Vì Vân Nhạc Kỳ đã hoàn toàn mất đi ý thức nên 005 đã tự động sử dụng quyền hạn để nhấn vào đồng ý.

Sau khi bảng chọn hệ thống biến mất, Vân Nhạc Kỳ bị đưa vào không gian hệ thống. Linh hồn cùng cơ thể hiện tại của hắn bị tách ra. Sau đó, một cơ thể mới xuất hiện trước mặt linh hồn của Vân Nhạc Kỳ. Nếu Vân Nhạc Kỳ còn giữ được ý thức nhất định sẽ nhận ra đây chính là cơ thể ở thế giới ban đầu của cậu.

Sau khi linh hồn cùng cơ thể hòa vào làm một, Vân Nhạc Kỳ một lần nữa bị đưa ra khỏi không gian hệ thống trở lại nơi ban đầu.

005 đã tiêu hao sạch năng lượng dự trữ nên nó phải ngủ đông một thời gian, trước khi bước vào kỳ ngủ đông, nó nhìn về phía Vân Nhạc Kỳ khẽ nói.

“Ký Chủ, trước khi tôi quay lại, cậu nhất định phải sống sót đấy!”



Một lần nữa tỉnh lại, Vân Nhạc Kỳ bất ngờ phát hiện bản thân vẫn chưa chết, cơ thể cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn có chút hoang mang gọi hệ thống.

“Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!”

Nhưng dù hắn có gọi như thế nào vẫn chẳng nghe thấy được tiếng trả lời như mọi khi. Vân Nhạc Kỳ hoảng sợ nghĩ ‘chẳng lẽ hắn lại xuyên qua?’.

Nhưng mà cũng không đúng lắm, hắn có thể khẳng định rằng đây chính là nơi hắn ở trước khi mất đi ý thức, nhưng bộ quần áo trên người lại không giống với ban đầu, tầm nhìn của hắn dường như cũng thấp hơn lúc trước rồi thì phải.

Vân Nhạc Kỳ nghĩ nghĩ một lúc rồi đi tìm xung quanh xem có cái gương nào không. Cuối cùng hắn tìm thấy được một cái gương soi toàn thân trong một phòng ngủ.

Nhìn vào bản thân mình trước gương, Vân Nhạc Kỳ có chút sững sờ. Người trước gương có khuôn mặt rất đẹp trai, thân hình cũng cân đối, chỉ là nếu so chiều cao với cơ thể được hắn rèn luyện 7 năm thì cũng phải thấp hơn một cái đầu.

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là khuôn mặt này đối với hắn thật sự là vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bởi vì đây chính là bộ dáng trước khi xuyên không của hắn. Năm đó, khi chết đi hắn chỉ mới 20 tuổi, mà bộ dáng này chính là bộ dáng 20 tuổi đó của hắn.

Trước đó bởi vì ý thức hắn không rõ ràng lắm nên không nghe rõ 005 đang nói gì. Chẳng lẽ nó lấy hết năng lượng của bản thân để đổi lấy cơ thể này cho hắn sao.

“Sao lại ngu ngốc như vậy chứ! Nếu tôi chết rồi cậu vẫn có thể tìm một ký chủ mới mà.”

Vân Nhạc Kỳ hung tợn mắng 005 trong lòng một câu, nhưng đôi mắt hắn lại rất dịu dàng. 005 đối với Vân Nhạc Kỳ không chỉ là một cái hệ thống lạnh lẽo không có cảm xúc mà còn là một người bạn, người thân của hắn.

Khi mới bước vào thế giới này, hắn thực sự rất hoang mang, lạc lõng. Ở thế giới ban đầu hắn có một gia đình hạnh phúc, nhưng ở thế giới này, nguyên chủ chỉ là một đứa trẻ mồ côi sống nhờ trong gia đình khác.

Vân Nhạc Kỳ khi mới xuyên qua luôn tìm cách để có thể trở về, nhưng 005 nói với hắn là thế giới kia đã không cho phép hắn tồn tại nữa, cũng khuyên nhủ hắn hãy quý trọng sinh mạng thứ hai của mình và sống tốt hơn.

Hắn đã sống ở thế giới này 7 năm, hệ thống cũng luôn bầu bạn với hắn 7 năm. Mặc dù nó cũng không cho Nhạc Vân Kỳ được những bàn tay vàng như trong những cuốn tiểu thuyết hắn từng đọc, nhưng mỗi khi Nhạc Vân Kỳ gặp nguy hiểm thì nó vẫn luôn cố gắng giúp đỡ hắn.

Vân Nhạc Kỳ chợt nhớ đến trước kia lúc hắn đang gặp nguy hiểm, 005 lại dùng năng lượng của nó để bảo vệ hắn, hắn liền nói đùa rằng:” Này! Cậu cứ dùng năng lượng của mình mà bảo vệ tôi như vậy không sợ sau này khi cậu hết năng lượng, chỉ còn lại bộ sắt rỉ sét tôi liền ném cậu đi à?”

005 khi đó vẫn ngạo kiều mà trả lời hắn.

“Hử, chỉ cần một trong hai chúng ta có bất kỳ ai không đồng ý hủy khế ước thì dù một bên còn lại có muốn thì cũng không thể vứt bỏ bên khác.”

“Hơn nữa sau khi tôi hết năng lượng, cùng lắm là chỉ ngủ đông một thời gian mà thôi. Cậu mới sẽ biến thành bộ sắt rỉ sét, cả nhà cậu mới đều là bộ sắt rỉ sét.”

Nghĩ đến đó, Vân Nhạc Kỳ tự an ủi mình một câu.

“Cậu từng nói với tôi rằng dù cậu có dùng hết năng lượng của bản thân thì cũng chỉ là ngủ đông một thời gian rồi sẽ quay lại mà. Tôi đợi cậu quay lại vậy.”

Sau đó hắn lấy lại tinh thần đi kiểm tra xem nơi mình đang ở. Dù sao thế giới này thật sự rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu đều có thể sẽ xuất hiện một vài con tang thi nào đó.

Hắn cũng đã tập được tính cảnh giác mọi lúc mọi nơi cho mình trong những năm qua, nhưng cơ thể này của hắn lại không có bất kỳ lực lượng nào. Nó quả thật là yếu đuối đến đáng thương cho nên hắn càng phải cẩn thận hơn.

Đột nhiên, Vân Nhạc Kỳ cảm thấy giữa lòng ngực mình có thứ gì đó rất nóng. Khi cúi đầu xuống mới nhận ra trên cổ mình còn đeo một cái ngọc bội trông rất cổ xưa, đó chính là món quà mẹ hắn đã tặng vào sinh nhật năm 16 tuổi của hắn.

Vân Nhạc Kỳ không ngờ ngọc bội này thế mà lại đi theo cơ thể mình tới đây. Trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ không tưởng, chẳng lẽ ngọc bội này cũng giống như bàn tay vàng của Phong Thời sao?

Theo motip bao đời về truyện trọng sinh thì nam chính sẽ luôn có một cái ngọc bội hay một thứ gì đó cũ kĩ xấu xí luôn đeo trên người, bên trong đó sẽ có một không gian vô cùng rộng lớn, có linh tuyền, có thể chăn nuôi vật sống, trồng trọt, dự trữ vật tư hoặc có một quyển bí kíp rất ảo ma nào đó.

Và tất nhiên, Phong Thời thân là một nam chính trong truyện trọng sinh cũng sẽ có một không gian như thế. Trong khoảng thời gian bọn họ yêu nhau nhất, Vân Nhạc Kỳ cũng từng được đi vào không gian của Phong Thời rất nhiều lần.

Vân Nhạc Kỳ lập tức dừng suy nghĩ của mình lại, hắn ngăn bản thân không được phép nghĩ đến người kia nữa, tiếp tục chuyển sự chú ý trở về lại ngọc bội đang đeo trước ngực mình. Hắn thử cắn rách ngón tay mình rồi nhỏ máu lên trên ngọc bội.

Một ánh sáng chói mắt chợt lóe lên làm hắn phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa hắn đã thấy mình đang ở một không gian hoàn toàn khác. Chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thấy nơi này rất rộng lớn, hoàn toàn không thể nhìn thấy biên giới.

Khu vực trung tâm của không gian là một biệt viện có kiến trúc cổ rất xinh đẹp, rìa bên trái có một dòng suối trong chảy róc rách và một vườn trái cây đang sai quả mọng nước. Phía xa xa kia dường như là một trang trại chăn nuôi rất rộng lớn. Đằng sau biệt viện là một vùng rừng cây rậm rạp.

Vân Nhạc Kỳ thậm chí còn có thể nghe được một vài tiếng chim kêu ríu rít trên cành cây. Hắn hít một hơi thật sâu, không khí ở đây quả thật rất trong lành, hoàn toàn khác xa so với thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên, điều mà hắn chú ý nhất ở đây chính là tòa biệt viện kia, nó quả thật rất giống với biệt trên núi mà ông bà ngoại từng tặng hắn. Hắn khẽ nhắm mắt lại, chần chừ không dám bước tiếp.

“Mẹ! Lúc đó mẹ đã nhìn thấy con đúng không?”

Khi còn nhỏ, Vân Nhạc Kỳ luôn cảm thấy mẹ hắn và nhà ngoại thật sự rất bí ẩn. Tất cả mọi thế gia ở thủ đô, thậm chí chính phủ N quốc đều rất kính trọng Diêu gia.

Nghe đồn thời xưa Diêu gia nhiều đời từng làm quốc sư cho minh quân. Thậm chí có tin đồn rằng người mang dòng máu của Diêu gia đều có năng lực và mệnh cách đặc biệt. Nhưng dù thế nào, địa vị của Diêu gia ở N quốc là điều không thể nghi ngờ được.

Mẹ hắn tên là Diêu Uyên, con gái út được sủng ái nhất của Diêu gia. Năm đó khi bố mẹ hắn ở bên nhau, mọi người đều nói là do tổ tông 18 đời của Vân gia hiển linh nên Vân Ý Hành mới cưới được tiểu thư của Diêu gia. Mặc dù Vân gia cũng rất giàu có nhưng so với Diêu gia thì chẳng là gì cả.

Một lần, khi hắn đang ngủ gật trong phòng khách, vô tình nghe được mẹ và cậu hai đang nói chuyện với nhau.

“Anh! Kỳ Kỳ nhà em có mệnh cách rất giống anh hai. Em sợ…”

“Uyên Uyên! Em quên lời dặn của ông nội trước khi mất rồi sao? Mệnh trời đã định, không thể thay đổi. Điều duy nhất em có thể làm cho thằng bé là cố gắng để nó có thể sống tốt ở nơi khác thôi.”

Lúc đó hắn đã rất hoảng sợ cho rằng mẹ muốn đưa hắn đi nơi khác, vì thế khoảng thời gian đó hắn vẫn luôn lo lắng sợ hãi và cũng cố gắng trở nên ngoan ngoãn hơn để không bị vứt bỏ.

Hóa ra…

Vân Nhạc Kỳ không tiếp tục khám phá không gian nữa mà trực tiếp dịch chuyển ra ngoài. Hắn cúi người ngồi xuống ôm lấy bản thân mình, cả người hắn đều cảm thấy đau đớn vô cùng. Có vẻ như cho dù đã đổi thân thể khác nhưng vẫn có rất nhiều tác dụng phụ để lại.

Cơn đau này quả thực đến rất đột ngột, Vân Nhạc Kỳ không biết phải làm sao, hắn chỉ là cảm thấy rất đau, rất đau thôi. Nước mắt hắn khẽ rơi trên gò má, cũng không biết là do cảm giác đau hay là vì cái gì khác nữa.

Bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng gầm gừ ghê rợn và tiếng đập cửa của tang thi, Vân Nhạc Kỳ muốn đứng lên tìm vũ khí để tự vệ, nhưng cơn đau kéo đến khiến hắn không thể đứng dậy nổi.

Cánh cửa chẳng bao lâu đã không chịu nổi mà bị cào nát, Vân Nhạc Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy tổng cộng có 3 con tang thi đang tiến về phía hắn. Theo suy đoán của hắn thì có 2 con là cấp 2 và một con cấp 3.

Nếu là trước kia, Vân Nhạc Kỳ chắc chắn cũng chẳng thèm để bọn chúng vào mắt, nhưng hiện tại hắn đang rất suy yếu, cho nên chỉ có thể lùi một bước mà trốn vào không gian trước.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị bước vào không gian thì một luồng dị năng đã đánh thẳng vào những con tang thi và làm đầu chúng nổ tung. Sau đó một giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Anh! Ở đây thật sự có người nè!”

Giọng nói vừa dứt, bên ngoài cửa đã có hai người đàn ông bước vào. Đi đầu là một người thanh niên có vẻ ngoài dương quang sáng lạn, làm người khác vừa nhìn vào đã cảm thấy rất yêu thích. Nhất là ở trong thời mạt thế như thế này, người có thể giữ được khuôn mặt như thế thật sự rất hiếm thấy.

Còn người đàn ông phía sau thì có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị hơn. Nhưng khuôn mặt của hai người lại giống nhau đến 7 phần. Có vẻ như bọn họ là anh em ruột.

Người thanh niên nhìn thấy Vân Nhạc Kỳ đang co ro dưới nền đất liền nhanh nhảu chạy đến muốn đỡ hắn lên. Nhưng cậu chỉ mới chạm vào người Vân Nhạc Kỳ đã khiến hắn đau đớn đến bật khóc.

“Đau…”

Vân Nhạc Kỳ thật sự cũng không muốn nói ra lời đó, nhưng cơ thể thật sự rất đau đớn, cứ như bị xé rách làm đôi vậy, hơn nữa tuyến lệ của cơ thể dường như rất phát triển. Hắn chỉ cần cảm thấy khó chịu một chút là nước mắt lại chảy xuống như không cần nộp tiền nước vậy.

Người đàn ông nhìn Vân Nhạc Kỳ bị em trai của mình làm đau phát khóc, khẽ nhíu mày lại rồi đập một phát vào gáy em trai mình.

“Em đang làm gì vậy hả?”

“Em đâu có làm gì đâu.”

Lâu Từ Dương có chút ủy khuất nhìn anh trai mình. Nhưng cậu trước nay đều không dám cãi lại lời của Lâu Hạ Doãn nên chỉ có thể quay qua dỗi Vân Nhạc Kỳ vài câu.

“Này! Cậu đừng có ăn vạ như thế! Rõ ràng tôi đâu có mạnh tay đâu chứ.”

Vân Nhạc Kỳ cũng muốn giải thích một chút nhưng Lâu Hạ Doãn đã ngồi xuống bên cạnh rồi khẽ nắm tay hắn truyền một nguồn năng lượng ôn hòa vào vào người hắn.

“Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Ồ! Hóa ra là người ngoài lạnh trong nóng. Vân Nhạc Kỳ vẫn còn sức để suy nghĩ vẩn vơ, nhưng lại bi thảm phát hiện mình lại chả có sức để nói chuyện. Vì thế chỉ còn cách khẽ lắc đầu với Lâu Hạ Doãn một cái.

Thật ra sau khi bị Lâu Từ Dương chạm vào người, Vân Nhạc Kỳ đã nhận ra rằng cơ thể này của mình hiện tại không thể chạm vào dị năng được. Dù chỉ dính vào một chút thôi cũng có thể khiến hắn đau đến chết đi sống lại.

Nhưng khi bị người đàn ông chạm vào, hắn lại chẳng cảm thấy đau đớn khó chịu mà ngược lại lại thấy rất ấm áp như được bao bọc trong làn nước ấm vậy. Vân Nhạc Kỳ không kiềm được bản thân mà rúc vào lòng Lâu Hạ Doãn.

‘Aaaa! Mất mặt quá đi! Vân Nhạc Kỳ, mày đang làm gì vậy?’ Thấy bản thân thật sự rất mất mặt, Vân Nhạc Kỳ càng không dám ngẩng đầu lên, rúc càng sâu vào trong lòng Lâu Hạ Doãn.

Lâu Hạ Doãn có chút ngỡ ngàng nhìn người đang úp mặt vào trong lòng ngực mình. Trong lúc không biết phải an ủi người làm sao thì giọng nói của Lâu Từ Dương vang lên.

“Anh! Hình như có một vài con tang thi trung cấp đang đi về hướng này.”

Lâu Hạ Doãn nghe em trai nói vậy liền không rối rắm nữa mà ôm Vân Nhạc Kỳ lên.

“Rời khỏi đây trước.”

“Vâng!”