Khâm phục thì khâm phục, nhưng việc học hỏi vẫn phải tiếp tục.
Mavis thắc mắc hỏi: "Tại sao lại là dồn hết sức vào một lần, chứ không phải biến từng bước một? Em cứ nghĩ là phải đổi màu trước, rồi mới thay đổi kích thước, sau đó mới đến thay đổi vật chất chứ."
Trong lớp học Biến hình, mỗi học sinh có tiến độ khác nhau, có người thay đổi được kích thước, có người thay đổi được màu sắc, và đều được giáo sư McGonagall công nhận.
"Đối với người mới bắt đầu, làm từng bước cũng được." Dumbledore mỉm cười, dáng vẻ thoải mái: "Nhưng thay đổi một đặc điểm là một lần biến đổi, thay đổi hoàn toàn cũng chỉ là một lần biến đổi. Biến hình không cần phải qua từng giai đoạn, đó chính là pháp thuật."
Pháp thuật... Mavis chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu: "Vậy em sẽ thử lại lần nữa."
Lần này, cô ghi nhớ lời nhắc nhở của Dumbledore, tập trung toàn bộ tinh thần, dồn hết sức mạnh, mong đợi chiếc lông vũ sẽ biến thành kim đan áo chỉ trong nháy mắt.
Chiếc lông vũ đã thay đổi, nó biến thành một lớp kim mỏng.
Cách nói này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng nói thẳng ra, nó không phải là một chiếc kim ba chiều, mà là một lát kim tre hai chiều, giống như được vẽ lên.
Cô gãi đầu.
Dumbledore nhắc lại: "Hoàn toàn chính xác."
Quá tam ba bận, Mavis hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tập trung. Cô nghĩ về chiếc kim đan áo, vì nếu có nó, cô có thể dùng phiếu giảm giá để mua len, chỉ vài Knuts cho một cuộn len, rồi sau đó có thể đan một chiếc khăn, không phải chịu lạnh nữa.
Với niềm tin kiên định đó, cô lại một lần nữa dồn hết sức mạnh, truyền năng lượng pháp thuật vào chiếc lông vũ.
Biến thành kim đan áo!
Kim đan áo!
Kim, đan, áo!
Chiếc lông vũ khẽ động, giây tiếp theo, nó hoàn toàn biến thành một chiếc kim đan áo.
"Yeah!!" Mavis nhảy cẫng lên, không kiềm được mà hét lên: "Em thành công rồi!"
Trời ơi, từ tháng Chín nhập học đến lễ Giáng Sinh, bốn tháng trôi qua, cuối cùng cô cũng thực hiện được thuật Biến hình.
Niềm vui như nhấn chìm cô.
Cô nói: "Cảm ơn giáo sư, cảm ơn rất nhiều."
Dumbledore mỉm cười với cô: "Chúc mừng trò, ừm..."
"Mavis Lin." Mavis buột miệng nói.
"Chúc mừng, cô Lin." Ông vừa nói, chợt ngẩng đầu lên.
Một con cú mèo bay vào từ cửa sổ.
Mavis nhìn theo.
Giây tiếp theo, thế giới quay về với bóng tối.
Cô mở mắt, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng sinh hoạt chung, lò sưởi cháy rực, đôi chân của cô được sưởi ấm rất thoải mái, chỉ có cốc sô cô la nóng đã nguội lạnh.
Là mơ sao?
Không thể nào, chẳng phải giấc mơ lúc nào cũng là không viết được đáp án trong phòng thi sao?
Cô không biết gì về thuật Biến hình, làm sao mơ nổi một giấc mơ đầy chỉ dẫn thực tế như vậy.
Chắc chắn có gì đó kỳ lạ đã xảy ra.
Mavis do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định thử xem sao.
Cô giơ đũa phép lên.
Rồi lại hạ xuống, nằm dài ra.
Quỷ thật, chỉ ngủ một giấc thôi mà cạn sạch năng lượng.
Chẳng lẽ, chiếc đồng hồ quả quýt này hút cạn pháp thuật của phù thủy sao? Lần này là pháp thuật, lần sau không chừng là sinh mệnh mất. Ngày mai vẫn phải đến gặp bà Pomfrey xem thế nào.
Mavis. Sợ chết. Lin nghĩ như thế.
Rồi cô lăn về phòng ngủ.
Giáng Sinh không có tiết học, cô ngủ đến tận trưa mới dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô xuống lầu, thấy dưới cây thông Noel trong phòng sinh hoạt chung có vài tấm thiệp mừng.
Mavis thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất sợ có ai tặng quà, không phải là không muốn nhận, mà là vì cô không thể đáp lễ.
Lỡ người ta tặng sách, tặng kẹo, tặng khăn quàng, còn cô chỉ tặng lại thiệp mừng, thì quá ngại ngùng.
May quá, chỉ có thiệp mừng.
Mavis nhặt lên, ba tấm là từ các bạn cùng phòng A, B, C, tấm còn lại từ giáo sư Sprout.
Của bạn cùng phòng thì bỏ qua.
Của giáo sư thì toàn lời xã giao, chỉ có một câu "Merry Christmas", cũng không cần phải đáp lại.
Giờ thì đi ăn trưa thôi.
Bữa trưa Giáng Sinh rất thịnh soạn, có salad cá ngừ, sandwich gà tây, nấm nướng và đậu Hà Lan, bánh bí đỏ, pudding việt quất và nước cam.
Nhưng hôm nay, tâm hồn Mavis chỉ tập trung được một nửa vào bàn ăn.
Nửa còn lại nghĩ về giáo sư Dumbledore.
Vị hiệu trưởng già có bộ râu trắng như tuyết, mặc chiếc áo choàng pháp thuật lấp lánh màu tím, cặp kính nửa vầng trăng, vẻ mặt vui vẻ khi thưởng thức món tráng miệng.
Ông chú ý đến ánh mắt của Mavis.
"Trò Lin." Bàn ăn Giáng Sinh không như thường ngày, tất cả mọi người ngồi xung quanh một bàn, khoảng cách rất gần, nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều: "Chẳng lẽ trên mặt ta có dính mứt sao?"
Mavis ngẩn ra một lúc, vội vàng nói: "Em đang nhìn áo choàng của thầy, những ngôi sao rất đẹp."
"Cảm ơn lời khen của trò." Dumbledore tháo một ngôi sao xuống, để nó trôi nổi đến bên cô: "Hãy chia sẻ niềm vui này cùng nhau."
"Cảm ơn thầy." Mavis tò mò cầm lấy. Ngôi sao lấp lánh, màu sắc còn có thể thay đổi, rất thú vị, cô nhìn bộ áo choàng cũ của mình, quyết định ghim nó trên đầu.
Các giáo sư bên cạnh bật cười.
Bữa trưa kết thúc, Dumbledore rời đi nhanh chóng mà không có ý định trò chuyện với Mavis.
Mavis: =口=
Nếu Dumbledore khi còn trẻ đã từng gặp học sinh của vài chục năm sau, thì ông không có lý do gì để không thấy kỳ lạ. Nếu ông không bộc lộ bất kỳ sự tò mò nào, điều đó chứng tỏ... cô không quay về quá khứ.
Cảm giác đó cũng không giống như khi sử dụng vòng xoay thời gian, cô không cảm thấy mọi thứ bị tua ngược lại nhanh chóng, mà giống như trong mơ hơn.
Thôi thì đến phòng y tế trường trước đã.
Mavis quen cửa quen nẻo đi đến phòng y tế trường và nhận được ánh mắt tức giận từ bà Pomfrey: "Lại là trò! Sao trò cứ không biết tự chăm sóc bản thân mình vậy?"
"Em không phải, em không có, em rất khỏe." Cô phủ nhận liên tục: "Em chỉ muốn hỏi... cô có việc gì cần giúp không ạ?"
Bà Pomfrey nhìn cô một lúc, rồi sắc mặt bà bỗng dịu lại: "Ở đây không có gì cần làm cả."
Mavis cảm thấy hơi ngại ngùng: "Em đã gây phiền phức cho cô nhiều rồi. Nếu có gì em có thể giúp, xin cô đừng ngại."
Câu này là thật lòng.
Trong số các học sinh năm nhất, không có nhiều người thường đến phòng y tế trường, và cô đoán rằng mình chỉ tốt hơn cặp song sinh nhà Weasley một chút, bởi cô đã gây không ít rắc rối cho bà Pomfrey.
Bà Pomfrey thấy cô rất thành khẩn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỗ Severus có một số thuốc mới chế, em giúp tôi mang về đây nhé."
"...Được ạ."
Lễ Giáng Sinh không có nhiều người ở lại, đi dạo quanh khu vực của Slytherin cũng không tệ.
Nhưng kết quả có hơi thất vọng.
Cũng ở dưới lòng đất, khu vực của Hufflepuff vẫn có ánh sáng mặt trời chiếu vào, ấm áp và vững chãi, mang lại cảm giác vô cùng an toàn. Nhưng khu vực của Slytherin lại âm u, lạnh lẽo , giữa ban ngày mà vẫn phải thắp đèn tường.
Mavis tăng tốc bước đi, đến văn phòng của giáo sư Snape.
Cô gõ cửa.
"Mời vào." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cô đẩy cửa bước vào, lập tức nói mục đích đến của mình: "Bà Pomfrey bảo em đến lấy thuốc."
Giáo sư Snape liếc nhìn cô một cái rồi chỉ về phía chiếc tủ: "Hàng thứ ba, ô thứ hai từ trái sang."
Mavis tiến lại gần, chiếc tủ cao với những chai lọ thủy tinh được xếp chật kín. Trong ô thứ hai có ít nhất bảy tám chai thuốc khác nhau.
Cô do dự, rồi phải căng da đầu hỏi: “Em có cần chú ý điều gì không ạ?"
"Tránh ánh sáng."
Tránh ánh sáng? Nhưng bên ngoài trời đang nắng đẹp mà.
Mavis gãi đầu, lấy cả khay ra, rồi móc khăn tay trong túi, so kích thước thì thấy quá nhỏ.
Cô đành phải cởϊ áσ choàng pháp thuật ra, gấp thành hình vuông, trải lên khay, đặt các lọ thuốc thủy tinh lên, rồi nhẹ nhàng đậy lớp áo trên cùng lên.
"Cảm ơn thầy, em đi đây." Cô vội rời đi và không quên cẩn thận khép cửa lại.
Snape thu lại ánh mắt.
Mavis cẩn thận bưng khay thuốc lên tầng hai, thuận lợi giao lại cho bà Pomfrey.
Bà đang dọn dẹp tủ đồ, nhìn thấy những lọ thuốc được phủ bằng áo choàng, bà hài lòng nói: "Gia tinh vừa mang đến bộ ga trải giường mới. Nếu trò không phiền, thì giúp tôi trải lên giường nhé."
"Em rất vui lòng."