Mavis nghĩ không biết mình đã thắng hay thua trong trận đánh đầu tiên tại Hogwarts.
Trước hết, chắc chắn cô không đánh lại đối phương. Không thể trách cô, do thiếu dinh dưỡng trong quá trình trưởng thành, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, điều kiện bẩm sinh không đủ, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể vi phạm định luật Newton.
Nhưng Raymond cũng bị thương không ít hơn cô.
Cô đánh rất mạnh, từng cú đấm giáng xuống da thịt, chọc mắt và đập vào sống mũi, cuối cùng còn dùng cả đòn "thiết đầu công."
Raymond thì không dám mạnh tay, không phải vì không muốn, mà chủ yếu vì sẽ bị mất điểm.
Một học sinh năm hai đánh một học sinh năm nhất, lại là con trai đánh con gái, cậu ta đánh xong thì còn mặt mũi nào nữa? Hơn nữa, dùng phép thuật để hành hạ và dùng tay đánh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
Tất nhiên, đây chỉ là trận chiến của bọn trẻ con, cả hai chỉ bị bầm tím mặt mũi, rồi bị giáo sư McGonagall phát hiện vì gây ra tiếng động.
Raymond lảo đảo đứng dậy, lên tiếng phủ đầu: "Là con bé đánh em trước."
Mavis khịt mũi, tranh thủ nhận sự đồng cảm: "Cậu ta đã cướp đũa phép của em."
Tuy nhiên, giáo sư McGonagall hoàn toàn không quan tâm đến ai đúng ai sai.
Chúa biết một đám phù thủy nhỏ ở chung sẽ có bao nhiêu lý do để đánh nhau, nếu phải phân xử từng vụ tranh chấp thì các giáo sư cũng không cần lên lớp nữa.
Bà nghiêm khắc phê bình họ: "Đánh nhau trong hành lang, Hufflepuff và Slytherin bị trừ 15 điểm. Hai em cần phải bị cấm túc." Thấy cả hai đều có thương tích ngoài da, không có thương tích do pháp thuật, bà vung tay: "Đi tới phòng y tế gặp bà Pomfrey."
Sau đó bà lại tiếp tục công việc của mình.
Raymond hùng hổ nói: "Lần sau đừng để tao nhìn thấy mày."
Hufflepuff hãy tránh xa ra.
Mavis cười khẩy: "Tôi không sợ cậu."
Thằng nhãi vô liêm sỉ.
Hai tên đàn em tức giận, nhưng chúng rất hiểu chuyện, phải chưng cầu ý kiến của đại ca trước: "Raymond, không bằng chúng ta dạy cho nó một bài học."
Raymond không thể chịu đựng thêm: "Để người ta biết chúng ta đánh nhau với học sinh năm nhất hả?”
Họ có thể không cần mặt mũi, nhưng cậu ta thì cần.
Tên đàn em hiểu, hùng hổ nói: "Lần sau gặp lại, tao sẽ cho mày biết tay!" Nói xong, cậu ta trợn mắt, vung vẩy hai nắm đấm.
Mavis "hứ" một tiếng, cô cũng hiểu thái độ của họ. Cô giữ nguyên nguyên tắc "hảo hán không sợ thiệt trước mắt", cất đũa phép rồi rời đi.
Trận đánh kết thúc.
Mavis đến phòng y tế, nhận được sự phê bình thứ hai từ bà Pomfrey, ngoan ngoãn bôi thuốc giảm sưng.
Raymond về ký túc xá, hái hai lá tươi của cây bạch quả, nhai nát rồi nuốt. Mùi vị hơi lạ, nhưng đối với những vết thương nhỏ thế này, nuốt bạch quả là đủ trị khỏi, không cần phải đến phòng y tế.
Thật sự mà đi, cậu ta sẽ mất hết mặt mũi.
"Quá xui xẻo." Raymond nằm trên giường nệm mềm mại, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Hôm nay thực sự quá đen đủi, gặp phải một kẻ điên.
Rõ ràng bản thân mạnh hơn con bé đó, mình là đàn anh, sao nó không ngoan ngoãn nghe lời mà đưa tạp chí cho mình nhỉ? Cậu ta cũng không làm gì cả, chỉ muốn có cái tạp chí đó thôi mà.
Điều đó có vấn đề gì không?
Trong phòng sinh hoạt chung, học sinh năm trên đến, học sinh năm dưới phải chủ động nhường chỗ, ai cũng như vậy. Điều đó không có vấn đề gì cả, đến khi họ trở thành học sinh năm trên, học sinh năm dưới cũng sẽ như vậy.
Xuất thân là một phù thủy lai không tốt như thuần huyết, nên tốt nhất là tìm một phù thủy thuần huyết để dựa dẫm. Giống như hai tên đàn em của cậu ta, kể từ khi nhận cậu ta là đại ca từ năm nhất, học sinh khác cũng không xa lánh họ nữa, cậu ta cũng sẽ chăm sóc cho họ, có phải là chuyện tốt cho tất cả mọi người không?
Raymond không thể hiểu hành động của Mavis, chỉ đành quy kết rằng con bé đó có vấn đề về đầu óc.
Hufflepuff đều là những kẻ ngu ngốc.
Cậu ta nghĩ vậy, cuối cùng cũng không còn bận tâm nữa.
Ở phía bên kia, Mavis cũng cảm thấy hôm nay gặp phải một kẻ ngốc.
Ban đầu cô nghĩ rằng đó là một kẻ bắt nạt cố tình gây sự, nhưng sau đó nhận ra có lẽ không phải, đối phương thực sự không muốn đánh nhau, chỉ muốn có tạp chí mà thôi.
Điều này càng khiến cô khó hiểu hơn.
Nếu thật sự thích tạp chí đến thế, thì sao không tự mua cho mình? Nhìn trang phục có vẻ không thiếu tiền. Không kịp mua? Vậy thì sao không đến thư viện sớm hơn mà mượn, lại đi muộn rồi cướp của người khác, logic gì vậy?
Lùi vạn bước, mượn đồ thì tại sao lại không thể nói chuyện cho đàng hoàng? Cái bộ dạng như thể người ta đương nhiên phải đưa cho mình vậy, đúng là đồ điên.
Thật vô lý.
May mà thuốc của thế giới pháp thuật rất hiệu quả, mặt mũi bầm dập đi vào, lành lặn bước ra.
Mavis vội vã quay về ký túc xá, chuẩn bị điền vào bảng khảo sát của tạp chí Bậc thầy chế tạo độc dược thực dụng. Số này họ tổ chức một cuộc bình chọn các bậc thầy độc dược, cho phép độc giả bỏ phiếu và viết một bài luận ngắn. Bài nào được chọn sẽ nhận được 20 knut bạc tiền bản quyền.
Cô quyết định bỏ phiếu cho Snape, rồi sẽ bắt chước phong cách của Lockhart, viết một bài luận ngắn để khen ngợi hết lời.
Điều này tất nhiên… hơi khó khăn.
"Một bậc thầy độc dược vĩ đại..."
Một câu mở đầu thật chung chung.
"Tính cách của ông ấy giống như mặt nước của hồ đen của Hogwarts, tĩnh lặng mà sâu thẳm.
Thực ra là u ám.
"Một phù thủy dũng cảm và không sợ hãi."
Điều này thực sự đúng, nhưng người khác thì không biết.
"Một thiên tài về độc dược đầy tài năng."
Ừm, câu này nghe có vẻ chân thật.
"Thông thạo nghệ thuật ngôn từ đỉnh cao..."
Chính là bậc thầy của những lời độc địa.
Viết mãi mới được 200 từ, thật sự không viết thêm được nữa, cô đành phải lên giường đi ngủ.
Hôm sau, vào giờ ăn sáng, cô nhận được một mẩu giấy từ cú báo tin, thông báo về thời gian bị cấm túc.
Tối nay lúc 9 giờ, gặp ông Filch tại sảnh chính.
Giáo sư Sprout.
Mavis thở dài, cất mẩu giấy đi.
Betty ngồi cạnh nhìn cô với vẻ kinh ngạc: "Cậu đã làm gì vậy?"
Một cô bạn cùng phòng khác là Alice liền oang oang gào lên: "Trời ơi, cấm túc, lẽ nào cậu đã lén trốn ra ngoài vào ban đêm?
"Không, mình đánh nhau với người khác." Mavis trả lời.
Cô bạn cùng phòng thứ ba là Cathy giật mình: "Đánh nhau?!" Cô ấy hít một hơi lạnh: "Cậu gan thật đấy.”
Mavis nhìn các bạn cùng phòng ABC của mình, gãi đầu.
Và rồi, mọi người trong nhà đều biết chuyện.
Họ nhanh chóng tìm hiểu được thông tin, biết được người trong nhà mình đã bị học sinh năm hai của Slytherin đánh.
"Tội nghiệp Mavis." Mọi người đồng cảm nói: "Lần sau cậu đừng đi một mình nữa nhé."
Mavis: "..."
Đây chính là đặc trưng của Hufflepuff. Khi bị bắt nạt, họ không nghĩ đến chuyện trả đũa hay đánh lại đối phương (việc đó là của Gryffindor), họ sẽ chọn cách đi cùng nhau hoặc tránh xa những học sinh xấu.
"Cảm ơn." Cô gượng gạo nói: "Mình sẽ làm vậy."
Các bạn học đều cảm thấy an tâm. Người này vỗ vai cô, tặng cô hai con Ếch Sôcôla, người kia thì giúp cô cầm sách, chia sẻ với cô vài viên đậu Bertie Bott nhiều vị.
Cô được các bạn học tốt bụng bao quanh, bắt đầu tiết học đầu tiên trong ngày.
Sau giờ học, bạn cùng phòng ABC khoác tay cô, kéo cô hòa vào đoàn người đông đúc, thậm chí khi có học sinh Slytherin đi ngang qua, họ sẽ vây quanh cô ở chính giữa.
Đợi đến khi đã đi qua an toàn, Betty nói: "Thấy chưa, đi cùng mọi người thì không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Đúng vậy, đừng sợ, chúng ta đông mà." Alice lớn tiếng nói.
Cathy không nói gì, chỉ siết chặt tay cô.
Không hiểu sao, Mavis cảm thấy buồn cười nhưng cũng rất xúc động.
Vào Hufflepuff thực ra cũng không tệ, đúng không?