Số 12 nghe giọng điệu bình thản của số 7, thoáng chốc lại nghi ngờ phán đoán của mình.
Bà ấy nghi ngờ mở miệng: "Vậy sao cô không biết cần phải được mời mới vào được?"
Tân Trĩ Hạ không trả lời ngay mà giống như trở về nhà mình, tự nhiên ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn số 12 đang đứng bên cạnh.
"Trước đây trong phó bản không có, mà tôi chưa bao giờ vào phòng người khác."
Số 12 ngẩn người trong giây lát, sau đó gật đầu.
Chỉ là ánh mắt vẫn còn lơ lửng, dường như đang hồi tưởng, lại giống như đang suy nghĩ về tính chân thật của câu nói này.
"Nói vào việc chính đi."
Tân Trĩ Hạ cắt ngang dòng suy nghĩ của số 12.
Sắc mặt của số 12 ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
"Cô muốn nói gì?"
Tân Trĩ Hạ nghiêng đầu nhìn số 12: "Bà là phù thủy, tôi là người bảo vệ. Số 2 chết thế nào, bà không rõ sao?"
"Tôi không biết cô đang nói gì."
Số 12 nói xong cũng bước tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
"Khi bà cho tôi vào, bà đã tự bộc lộ, cần gì phải diễn kịch nữa. Chậc, chẳng thú vị chút nào."
Tân Trĩ Hạ chống cằm, thong thả nhìn số 12.
Nghe thấy vậy, số 12 đã khẳng định lời của Tân Trĩ Hạ không còn đề phòng nhiều như trước.
"Cô là kẻ điên à?" Số 12 không hài lòng mở miệng.
Tất nhiên Tân Trĩ Hạ hiểu ý của số 12: "Anh ta ra lệnh một cách kiêu ngạo như vậy, không chừng có thể là phù thủy đấy, bà nói đúng không?"
Số 12 nghe vậy, cười khẩy một tiếng: "Đừng coi tôi là kẻ ngốc. Nếu anh ta là phù thủy, sẽ không nhảy ra nói phù thủy không cần dùng thuốc."
Ngay sau đó, bà ấy nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn Tân Trĩ Hạ, cố gắng tìm hiểu biểu cảm của cô lúc này.
"Hừ, đừng nghĩ rằng tôi không biết. Cô chỉ là không ưa anh ta, muốn để anh ta chết vì "bị bảo vệ" mà thôi."
Đúng vậy, số 2 đã chết vì "bị bảo vệ".
Nói một cách đơn giản, số 2 bị người sói tấn công, đêm đó người bảo vệ bảo vệ hắn ta, phù thủy cũng dùng thuốc giải để cứu hắn ta.
Tân Trĩ Hạ xòe tay, ngả người ra sau ghế.
"Nếu tôi cố ý thì phải đoán quá nhiều thứ. Trước hết phải xác định phe sói tấn công anh ta rồi phải đoán phù thủy sẽ dùng thuốc giải, sao tôi có đủ trí óc để lập kế hoạch hết mọi thứ này được, bà nói có phải không?"
Số 12 cúi đầu suy nghĩ một lát, cũng không biết lời này là thật hay giả.
"Vậy ý cô là, anh ta chết một cách tình cờ?"
Tân Trĩ Hạ cười: "Như bà nói, tất nhiên là tình cờ."
Nhìn vẻ mặt của số 12 vẫn còn chút nghi ngờ.
Tân Trĩ Hạ bổ sung: “Chơi trò này phải trả giá bằng mạng sống, mục tiêu chính tất nhiên là để thắng. Sao tôi có thể vì trả thù mà chọn cách làm này?”
"Mà bà không nghĩ rằng có thể anh ta có thân phận sao?"
Số 12 ngẩn người, lẽ nào vô tình bảo vệ nhầm nhà tiên tri? Hay là kỵ sĩ?
Chớp mắt đã sang ngày hôm sau.
Tại sao nói là ngày hôm sau vì đây là kết luận mà Tân Trĩ Hạ rút ra khi quan sát vòng tay.
Lúc đầu góc phải bên dưới vòng tay hiển thị: 0.5, cả ngày hôm qua đều hiển thị: 1.
Kết hợp với sáng nay, cô phát hiện góc phải bên dưới hiển thị là 2.
Cô đại khái hiểu rằng cái này hiển thị số ngày.