Không Gian Tử Vong: Cô Đây Chỉ Muốn Thắng

Chương 36: Trò chơi ma sói ở làng Burt (33)

Hai tay Tân Trĩ Hạ cầm lấy chiếc váy cản trở, trả lời một cách không kiên nhẫn.

"Ồ~~~" Lâm Mộc kéo dài giọng, sau đó đột ngột quay đầu nhìn Tân Trĩ Hạ: "Tôi cũng không biết."

Ban đầu Tân Trĩ Hạ đang nhàm chán đá sỏi, nghe thấy lời cậu ta, suýt nữa thì trượt chân ngã.

Ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, hai người nhìn nhau một lúc lâu.

Ngay sau đó Tân Trĩ Hạ đỡ trán, miễn cưỡng mở miệng: "Tân của vất vả, Di của khinh bỉ."

"Quả nhiên tôi vẫn thua vì thiếu học vấn." Lâm Mộc ngượng ngùng gãi đầu.

Tân Trĩ Hạ không nói thêm gì nữa.

Một là vì cô hơi bất ngờ với cậu chàng này.

Hai là cô nhìn xuống đất, lại có phát hiện mới, hay nói là nghi vấn.

Cảnh tượng của không gian chết này rất kỳ quái.

Dưới bối cảnh thời Trung cổ, con đường vào làng là lối đi lát đá xanh, sau khi vào làng thì là đường đá vụn và đất.

Hoàn toàn không phải sản phẩm của một thời đại.

Hay là trước khi vào làng không tính là cảnh trong phó bản?

Cô vẫn còn nhiều thắc mắc về việc lạ lùng của thế giới này.

Thôi, điều này cũng không quan trọng, cứ giải quyết trò chơi trước đã.

Tân Trĩ Hạ hơi nghiêng đầu, hỏi Lâm Mộc: "Bây giờ cậu nghĩ gì về việc ai là sói?"

Lâm Mộc nghe vậy nhíu mày, cắn môi, mắt vô thức nhìn lên trên.

Tân Trĩ Hạ chỉ là hỏi cho qua, thấy Lâm Mộc có vẻ đặc biệt khó xử, cô lại không nhịn được thở dài trong lòng.

Tiến lên phía trước, vỗ vỗ vào vai cậu ta: "Đừng làm khó bản thân nữa, đi thôi."

Lâm Mộc vẫn đang suy nghĩ, thấy Tân Trĩ Hạ đã quay người bước đi bèn vội vàng chạy bước nhỏ theo sau.

Sau đó tiến lại gần Tân Trĩ Hạ, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ số 1, số 5 và số 6 có vấn đề."

"Cậu có thể đừng nói như kẻ trộm nữa được không?" Tân Trĩ Hạ nhìn người nào đó mỗi lần phân tích tình hình lại phải bất ngờ hạ giọng, tiến lại gần cô nói nhỏ, cảm thấy đặc biệt bất lực.

Lâm Mộc ngại ngùng sờ sờ đầu: "Tôi chỉ sợ tai vách mạch rừng mà thôi."

"Được rồi, cậu giỏi lắm, luôn luôn cẩn thận là rất cần thiết."

Nói xong, Tân Trĩ Hạ tiếp tục đi về phía trước.

"Này này này, tôi chưa nói quan điểm của mình kia mà." Lâm Mộc đã không còn tìm hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tân Trĩ Hạ, chỉ nghe theo nghĩa đen thôi, cũng không đến nỗi tức giận.

Đi bên cạnh Tân Trĩ Hạ, cậu ta phát hiện cô cao lắm, tới tận cằm của cậu ta.

Biết rằng cậu ta cao 185cm, ước chừng cô có thể cao 170cm.

Dù gương mặt rực rỡ nhưng kèm theo biểu cảm thường lạnh lùng hoặc giễu cợt.

Trông có vẻ rất đáng sợ.

Chẳng hạn như bây giờ, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt không quá sắc bén, nhưng cảm giác làm cậu ta hơi sợ hãi.

"Ồ, nếu cô không muốn nói cũng không sao, ha ha ha." Anh không nhịn được cười.

Tân Trĩ Hạ nhìn Lâm Mộc một cách khó hiểu, sao cứ như là cô đã đe dọa cậu ta vậy?

"Đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu một bất ngờ."

Lâm Mộc nghe thế, nhanh chóng đi theo Tân Trĩ Hạ.

Chỉ là khi cậu ta dừng bước lại phát hiện Tân Trĩ Hạ đã dẫn cậu ta đến cửa nhà số 12.

Tân Trĩ Hạ liếc mắt ra hiệu, Lâm Mộc rất tinh ý tiến lên gõ cửa.

"Cộc cộc cộc."

"Ai đó?"

Từ bên trong căn nhà số 12 truyền ra tiếng nói của một người phụ nữ, trong giọng nói mang đầy vẻ đề phòng.

Lâm Mộc chần chừ nhìn về phía Tân Trĩ Hạ, cậu ta không phải kẻ ngốc, nghe ra trong lời nói này có chút cảnh giác.

Không biết là để cậu ta mở miệng hay để Tân Di trả lời thì tốt hơn.