Tân Trĩ Hạ không thể nhẫn nhịn được nữa, cô cười nhẹ nhàng nhìn số 2, lên tiếng phản bác với tốc độ rất nhanh: “Anh có bao giờ đi cùng người khác rồi ngay lập tức hỏi họ là thẻ gì, sau đó cả hai cùng thừa nhận là sói và ngay lập tức bắt đầu bàn kế hoạch không?”
Thấy số 2 có vẻ ngẩn ngơ, đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói, cô lại tiếp tục nói một cách bình tĩnh: “Ồ, anh có thể nói rằng có lẽ sói có một dấu hiệu bí mật. Thế thì tôi cũng trả lời luôn, dùng dấu hiệu ngay từ đầu chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của đối phương, huống hồ anh lại không chắc chắn về thân phận của người kia.”
“Thêm nữa, ai đã xem kỹ phần thưởng đặc biệt không? Dựa vào việc cho phép sói đoán thân phận phe sói vào đêm đầu tiên, có thể suy đoán rằng trò chơi sẽ bắt đầu vào buổi tối, tức là có thể trước tiên phải đoán thân phận, sau đó phe sói mới gặp nhau vào ban đêm.”
Mọi người bắt đầu suy nghĩ về lời nói của cô.
Thanh niên số 13 xoa cằm suy tư, sau đó gật đầu: “Cô nói vậy tôi mới nhận ra, trong phần thưởng đặc biệt có nói đêm đầu tiên sói có thể đoán đồng đội, tôi chưa để ý đến điều đó.”
Tân Trĩ Hạ nhướng mày, lại nhìn số 2 với vẻ mặt châm biếm: “Nhưng có một điều là sự thật, những gì tôi nói không loại trừ được việc tôi có thể là sói. Tuy nhiên, anh đã dùng trí thông minh và hành động của mình để chứng minh cho chúng tôi thấy rằng, anh là người tốt.”
“Ý cô là gì?” Số 5 bên cạnh nhìn Tân Trĩ Hạ với vẻ không hiểu, hỏi.
Tân Trĩ Hạ nhún vai, cô không muốn đưa câu trả lời dễ dàng cho người khác.
Người đeo kính viền vàng số 9 với vẻ mặt thản nhiên giải thích cho số 5: “Sói chỉ gặp nhau vào buổi tối, sói không biết đồng đội của mình thì sẽ không vội vàng tấn công người khác. Bởi vì có thể sơ suất làm đồng đội của mình trở thành mục tiêu của mọi người.”
Số 2 vừa mới tức giận muốn phản bác lại lời của Tân Trĩ Hạ, nghe xong lời giải thích của số 9 bèn nhíu mày.
“Đúng vậy, tôi làm như vậy để chứng minh mình trong sạch. Tôi không sợ đạp lên người khác, vậy nên tôi là người tốt.”
Số 10 khinh bỉ nói: “Chỉ dựa vào anh? Tôi thấy lời của số 7 rất đúng, tôi nghĩ anh không có chút trí tuệ nào, chỉ biết ở đây dẫn dắt và đạp lên người khác một cách vô căn cứ.”
“Cô!” Số 2 tức giận đập bàn đứng dậy.
“Đinh đinh đinh.”
Chiếc đồng hồ cổ báo giờ đã điểm năm giờ.
Lúc này cửa nhà hàng được mở ra, người đầu tiên bước vào là một người đàn ông trung niên mặc trang phục lộng lẫy, phía sau là Tia cùng với một đoàn hầu gái đẩy xe đồ ăn lần lượt vào.
Người đàn ông đi đến chỗ ngồi đầu tiên, vỗ tay ra hiệu cho các hầu gái bê thức ăn lên.
Sau đó ông ta cười phá lên, vừa đi vừa nói với mọi người: “Quý khách hàng kính mến, chào mừng đến với làng Burt. Tôi là Burt, tối nay mời mọi người cùng dùng bữa tối, cũng cảm ơn mọi người đã tới tham dự bữa tối cuối cùng này.”
Sau khi nói xong, Burt ngồi xuống, lúc này đang cười toe toét với mọi người.
Nghe ông ta nói đến bữa tối cuối cùng, nhìn vào nụ cười của ông ta, mọi người luôn có cảm giác gì đó rất quái lạ và lạnh lẽo.