Không Nghĩ Tới Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 3.1: "Xin lỗi, tôi nhớ nhầm."

Thịnh Phỉ Như không để ý tới những lời nói của Cố Vô Ương nữa.

Hình ảnh mơ hồ trong mộng dần trở nên rõ nét, trong nháy mắt lại bị phá hủy, phác họa ra khuôn mặt giống như đúc trong hoài niệm, nhưng khí chất cùng ánh mắt có chút khác biệt.

"Mình hiểu Cố Vô Ương sao?" Thịnh Phỉ Như để tay lên ngực tự hỏi, để rồi chính cô tự phủ định.

Đầu tháng, tòa soạn đủ các loại hội nghị và hoạt động, Vừa rời khỏi phòng họp, lại cầm theo máy ảnh di chuyển đến một địa điểm khác để chụp hình. May mắn là mọi người trong đoàn lần này không để Thịnh Phỉ Như làm hết mọi việc, tuy là như thế, nhưng cô cũng mệt mỏi quá sức, căn bản không có rảnh rỗi nghĩ tới chuyện Cố Vô Ương.

Chờ đến nhàn rỗi cũng đã là một tuần sau.

Thịnh Phỉ Như nhìn khung chat chỉ là những lời "Chào buổi sáng, chúc ngủ ngon". Khoảng thời gian này cô quá bận, căn bản không có sức lực trả lời Cố Vô Ương. Nhìn khung chat, Thịnh Phỉ Như suy nghĩ không biết có nên giải thích một chút không, nhưng nghĩ lại, các cô có quan hệ gì? Có cái gì cần phải giải thích? Cô cười nhạo một tiếng, ngón tay lại như ma xui quỷ khiến nhấn vào trang cá nhân của Cố Vô Ương.

Một đường kéo xuống, không có bài đăng nào, chỉ có tranh vẽ và khắc dấu của Cố Vô Ương.

Trong lúc Thịnh Phỉ Như đắm chìm trong ký ức năm xưa thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Giống như tiếng tỳ bà đứt dây, thoáng chốc liền kéo cô về thế giới hiện thực.

Nhìn ba chữ Tạ nữ sĩ, Thịnh Phỉ Như thở dài một hơi, nhận cuộc gọi.

"Thời gian này bận lắm sao?" Tạ Duy Tuyết ngữ khí nhàn nhạt, có chút xa cách không giống như hai người là mẹ con. Thịnh Phỉ Như đã sớm quen với bộ dáng này của bà, cũng nhàn nhạt đáp lại, "Vẫn ổn."

"Vậy là tốt rồi." Tạ Duy Tuyết ngừng một chút, lại nói, "Thứ bảy con cùng người nhà dì Triệu gặp mặt, thời gian địa điểm đợi chút mẹ gửi cho con." Nói xong, Tạ Duy Tuyết cũng không đợi Thịnh Phỉ Như đáp lại, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Thịnh Phỉ Như: "……" Làm sao cô lại không rõ, đây là cuộc gặp xem mắt, ước chừng là sợ cô lần nữa cự tuyệt, không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp an bài hết mọi chuyện. Từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, Tạ nữ sĩ liền không che giấu sốt ruột của mình, ngay từ đầu đều mai mối nam nhân cho cô, sau lại thấy cô thờ ơ, liền thay đổi sách lược, không thể không nói, Tạ nữ sĩ đã được khai sáng.

Sau khi cắt ngắt điện thoại, quả nhiên, Thịnh Phỉ Như lại nhận được tin nhắn của chị gái gửi tới.

[ Tạ nữ sĩ gần đây tâm tình không tốt, em đừng trêu chọc bà ấy, coi như đi ngang qua xem mắt một chút. ]

Thịnh Phỉ Như không vui, bị ép đi xem mắt, tâm tình cô không thoải mái. Nhưng lại không thể không đi. Cô định tìm thời gian cùng Tạ nữ sĩ nói chuyện, không cần làm những chuyện độc đoán như vậy.

Thứ bảy, đúng lúc Thịnh Phỉ Như có thời gian rảnh, ban đầu định rủ Từ Đan Lệ cùng đi, chính là cẩn thận suy nghĩ lại, lại cảm thấy không ổn, như vậy có hơi bất lịch sự, không để lại mặt mũi cho người kia. Nhưng khi Thịnh Phỉ Như tới nơi, mới phát hiện đối tượng xem mắt cũng không phải đi một mình, đi bên cạnh cô ta là hai cô gái giống như hộ vệ.

Đối tượng xem mắt vóc dáng cao gầy, mặc một cái áo thun in hình đầu lâu, tóc ngang vai, trang điểm khá đậm, đeo khuyên tai bạc to bản. Da trắng nõn nhưng kiểu trang điểm này thì trên đường Thịnh Phỉ Như cũng ít khi gặp.

"Là Thịnh tiểu thư sao?" Đối tượng xem mắt còn chưa kịp mở miệng, một trong hai cô gái kia đã lên tiếng hỏi.

Thịnh Phỉ Như bất động thanh sắc mà gật đầu, thần sắc bình tĩnh, không hề tỏ ra bối rối trước ánh nhìn chăm chú của người đối diện.

"Đồ ăn ở Tùy Viên khá ngon." Một lúc sau, đối tượng xem mắt mới mở miệng, thấy Thịnh Phỉ Như gật đầu, cô ta nở một nụ cười rạng rỡ, nói, "Trước xin tự giới thiệu một chút, tôi là Lý Nguyên, mới từ nước ngoài trở về được một tháng, là một họa sĩ, còn cô?"

Lại là một người học mỹ thuật, Thịnh Phỉ Như nhíu mày, không khỏi nghĩ tới Cố Vô Ương, nhưng so với một Lý Nguyên cá tính, Cố Vô Ương thân thiện hơn nhiều. Thịnh Phỉ Như tươi cười, giọng nói không chút nhiệt tình, bình thản nói: "Thịnh Phỉ Như, phóng viên phụ trách lấy tin và biên tập."

Lý Nguyên ánh mắt sáng ngời, hỏi: "Nghe dì Tạ nói cô thích nghệ thuật?"

"Vẽ tranh cũng là một loại nghệ thuật, Nguyên tỷ nhà chúng tôi tốt nghiệp đại học nước ngoài danh tiếng, am hiểu nhất là tranh sơn dầu." Cô gái bên cạnh vội vàng lên tiếng.

Cô gái nói xong, Lý Nguyên rụt rè cười.

Thịnh Phỉ Như nhướng mày, không tỏ ý kiến gì.

Lý Nguyên chăm chú nhìn Thịnh Phỉ Như, đối với đối tượng xem mắt xinh đẹp này rất hài lòng, cô ta không kìm được mà chuyển sang đề tài mới: "Thịnh tiểu thư, cô có biết bức tranh《 Trên bảo tọa thánh mẫu 》 không? Nó được vẽ bởi bàn tay của Thánh Phương Tế……"

Thịnh Phỉ Như hiện tại đối với hai chữ nghệ thuật sợ tránh còn không kịp. Đáng tiếc Lý Nguyên không thấy được Thịnh Phỉ Như không thoải mái, vẫn tiếp tục nói. Chẳng qua…… Theo như kiến thức hạn hẹp của Thịnh Phỉ Như, Thánh Phương Tế không phải là một giáo đồ sao? Chẳng lẽ còn có tên gọi khác? Thịnh Phỉ Như lễ phép mỉm cười, cũng không ngắt lời Lý Nguyên đang thao thao bất tuyệt, đúng lúc này, một giọng nói xen ngang vào cuộc trò chuyện.

"Tác giả《 Trên bảo tọa thánh mẫu 》là Kiều Thác, đương nhiên rốt cuộc có phải hay không, trước mắt còn nhiều nghi vấn."

Ngữ điệu nghiêm túc không hề pha chút trêu chọc hay ác ý làm khuôn mặt Lý Nguyên chợt ửng đỏ, cô ta cơ hồ muốn đứng lên phản bác lại người kia. Cũng may vẫn còn giữ được lý trí, hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, áy náy mở miệng nói với Thịnh Phỉ Như: "Xin lỗi, tôi nhớ nhầm."