Liên Kiều và Nhẫn Đông đứng bên nhìn mà không khỏi thầm nghĩ: "Thái tử phi hôm nay là mơ thấy giấc mộng gì mà đến cả khẩu vị cũng thay đổi thế này chứ."
Đầu hạ, bên ngoài điện, hoa dành dành, hoa cẩm tú cầu và hoa lựu nở rộ, đỏ rực một góc trời, Sở Âm khép mắt lại, hít một hơi thật sâu để thưởng thức mùi hoa thoảng trong gió.
Giờ đây, khứu giác và vị giác của nàng đều đã quay trở lại.
Thật tốt biết bao khi được sống một lần nữa!
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nụ cười như mật ngọt phủ trên môi.
Xe loan đã chờ sẵn bên ngoài, nàng thảnh thơi ngồi lên và thẳng tiến về cung Khôn Ninh.
Trên đường đi, chim hót líu lo, hoa nở rực rỡ, bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng lững lờ trôi, mọi thứ hiện ra trước mắt nàng đều trở nên dễ chịu lạ kỳ.
"Này, Thái tử hiện đang ở đâu thế?" Nàng bất giác hỏi về người phu quân của mình.
Liên Kiều thoáng ngẩn người, rồi đáp: "Dạ, Thái tử phi, tất nhiên là ở Xuân Huy các rồi ạ. Giờ này Thái tử điện hạ không phải luôn ở đó nghe giảng sao, trừ khi có Thánh thượng triệu kiến."
Phải rồi, bây giờ thân thể phụ hoàng vẫn còn khá khỏe mạnh, nên chưa cần đến Lục Cảnh Chước thay ngài giám quốc.
Sở Âm tiện tay mượn một chiếc gương nhỏ từ Liên Kiều, soi vào mặt mình.
Thật ra, sự khác biệt giữa tuổi hai mốt và hai tư chẳng phải quá lớn, nhưng tuổi trẻ lúc nào cũng đẹp đẽ và tươi tắn hơn, nàng thấy mình thật hài lòng với diện mạo hiện tại.
Khi đến trước cung Khôn Ninh, nàng còn chưa kịp bước vào, thì đã có cung nữ bước ra thông báo rằng Hoàng hậu nương nương lại tái phát bệnh cũ, nên trong thời gian này không cần đến vấn an.
Đúng như nàng dự liệu, Sở Âm chỉ dặn dò vài câu quan tâm rồi đi thẳng tới Xuân Huy các.
Nơi này đối với nàng là rất hiếm khi ghé thăm, nếu không phải có chuyện cần thiết thì tuyệt nhiên nàng chẳng bao giờ bước chân đến, bởi vậy mà khi đám thái giám trông thấy nàng thì ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chờ họ hành lễ xong, Sở Âm mới dịu dàng nói: "Đừng làm phiền đến Thái tử, ta tự vào được rồi."
Bên trong Xuân Huy các không trồng hoa, chỉ toàn là những bụi cây xanh tươi, những hàng cây cao vυ't, không gian phảng phất mùi mực tàu, quả là một nơi tuyệt hảo để tránh nắng mùa hạ.
Nàng bước đến bên cửa sổ, khẽ cúi người xuống nhìn vào trong.
Trước mắt nàng là hình ảnh của một Thái tử còn rất trẻ, đường nét gương mặt rõ ràng, mày rậm mắt sáng, môi đỏ như son, dung mạo tuấn tú đến từng chi tiết, chỉ là biểu cảm trên mặt có phần nghiêm nghị, khiến người ta vừa thấy đã có chút khó gần.
Nhưng với những gì nàng đã trải qua trong mười hai năm sau khi lìa xa cõi đời, nàng biết rằng Thái tử chưa từng lập kế thất, vị trí Hoàng hậu trong cung mãi mãi để trống. Không chỉ có vậy, ngài còn ngày đêm nhớ nhung nàng, thỉnh thoảng giữa đêm khuya thanh vắng vẫn khẽ gọi tên nàng trong thinh lặng.
Một người tình thâm ý trọng như thế, cuối cùng cũng chẳng thể sống lâu.
Sở Âm không kiềm chế được, gõ nhẹ lên khung cửa sổ.
Lục Cảnh Chước khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng người thiếu nữ bên ngoài cửa sổ, bỗng nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, chiếu sáng cả một ngày tĩnh lặng.