Hoàng Hậu Hoàn Mỹ Vô Song

Chương 1

Năm Thái Hi nguyên niên, vào ngày lập đông, chưa đầy một năm sau đại lễ sắc phong, Hoàng hậu Sở Âm đã băng hà.

Khắp các cung điện trong hoàng cung đều treo đèn l*иg trắng, tang phục phất phơ trong gió. Tiếng khóc thương vang lên không ngớt, ai nấy đều tiếc thương cho vị hoàng hậu trẻ tuổi này.

Sở Âm cũng thế, nàng tiếc nuối cho tuổi xuân đẹp đẽ như hoa, tiếc cho cuộc đời rực rỡ như cầu vồng của mình. Tất cả những gì nàng có đều kết thúc ở tuổi hai mươi tư, chỉ vì một cơn phong hàn.

Nàng không cam lòng!

Hồn phách của Sở Âm cố gắng lao vào thân xác đã lạnh ngắt kia, muốn hoà nhập lại với nó, nhưng mỗi lần đều chỉ xuyên qua rồi thoát ra ở đầu bên kia. Nàng thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi lặng yên bên cạnh.

Chính là phu quân của nàng, đương kim thiên tử Lục Cảnh Chước.

Hắn lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị. Nếu không phải vì vẻ ngoài tuấn mỹ, tài đức vẹn toàn, lại còn là trưởng tử đích tôn, thì nàng đã chẳng muốn gả cho hắn. Dẫu vậy, sau khi thành thân, hai người cũng sống với nhau như khách, hắn không hề khắc nghiệt với nàng, cũng chẳng ràng buộc nàng, không nạp phi tần, và đối đãi với nhà ngoại của nàng rất trọng hậu, vượt xa mong đợi.

Đã là phu thê không phải vì tình yêu, thì nàng chết rồi, tự nhiên không hy vọng hắn sẽ rơi lấy hai giọt nước mắt. Nàng chỉ mong hắn chăm sóc tốt cho hai đứa con của mình, đừng vội vàng cưới người khác.

Nàng lơ lửng trước mặt hắn, nghiêm giọng cảnh báo: “Thân phận Thái tử của Huân nhi quyết không thể thay đổi! Ta sẽ ở đây trông chừng đến khi nó đăng cơ. Nếu ngươi vì muốn nạp kế hậu mà phế truất nó, ta dẫu thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Dĩ nhiên, hắn chẳng thể nghe thấy lời nàng. Hàng mi của hắn hơi rủ xuống, và rồi, một giọt nước mắt bất ngờ lăn dài.

Sở Âm sững sờ.

Nàng tiến lại gần hơn để nhìn cho rõ.

Hắn lại cúi đầu xuống, dùng hai tay che lấy khuôn mặt.

“A Âm...” Hắn khẽ gọi, giọng trầm thấp.

Âm thanh ấy dịu dàng, đầy thương nhớ, khiến nàng chưa từng nghĩ đến.

Lục Cảnh Chước từ khi được lập làm Thái tử đã luôn đặt mục tiêu rõ ràng, trong mắt chỉ có giang sơn xã tắc, nàng ngỡ rằng một người như hắn sẽ không bận tâm đến chuyện tình cảm. Nào ngờ, hóa ra trong lòng hắn, nàng vẫn chiếm một vị trí quan trọng.

Sở Âm cảm thán một lúc rồi lại tìm đến hai đứa con của mình.

Cặp song sinh của nàng chỉ mới sáu tuổi, tuổi còn nhỏ dại mà đã khóc gọi "mẫu thân" đầy thảm thiết.

Nàng chỉ mong có thể ôm chúng vào lòng, dỗ dành chúng vài câu. Nhưng dù cố gắng cách mấy cũng chẳng thể chạm tới. Sở Âm nghe tiếng khóc của bọn trẻ mà lòng đau như cắt, tiếc thay hồn phách nàng lại không thể rơi lệ.

Nàng cuống cuồng bay lượn, không ngừng lượn vòng trong nỗi tuyệt vọng.

Trong cung nổi lên một cơn gió lạnh, như đang khóc than.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Hồn phách của nàng phiêu dạt trong hoàng cung suốt mười hai năm.

Trải qua bao bể dâu, nàng chứng kiến hoàng cung đổi thay, tận mắt nhìn thấy phu quân mình băng hà, con trai nàng đăng cơ rồi lại bị phế truất, thấy tân đế soán ngôi ban chiếu chỉ, bắt giam gia tộc họ Sở vào ngục.

Hồn phách của Sở Âm phút chốc tan tác, rơi vào màn đêm đen vô tận.