Sau Khi Biến Thành Bé Con, Tôi Được Thú Nhân Đoàn Sủng [Làm Ruộng]

Chương 46: Em xứng đáng được như thế

Diệp Ninh nhận ra Phong Kỳ không thực sự kiên nhẫn với việc học, nhưng tính kiên nhẫn có thể dần dần được nuôi dưỡng.

Vì vậy, nếu Phong Kỳ nói chuyện với cô, Diệp Ninh không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô bé một cái rồi lại cúi đầu xem sách.

Nụ cười này của cô ngay lập tức nhắc nhở Phong Kỳ về lời hứa hùng hồn vừa rồi, vì thế cô bé lại vội vàng cúi đầu làm bài tập. Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, Phong Kỳ cuối cùng cũng yên lặng ngồi làm bài tập một cách nghiêm túc.

Còn Diệp Ninh, trong buổi tối đã học thêm được vài trăm từ vựng. Cô gần như đã lật hết cuốn sách một lần.

Nhưng thấy Phong Kỳ đã tập trung, cô lại bắt đầu đọc lại từ đầu.

Phong Kỳ sau một tiếng đồng hồ lề mề rồi lại một tiếng đồng hồ miệt mài viết bài, cuối cùng cũng làm xong bài tập, cô bé ôm bài tập mà cảm động muốn khóc. Hu hu hu, đây là lần đầu tiên cô làm hết tất cả bài tập!

Phong Kỳ hào hứng chụp ảnh bài tập gửi cho bố mẹ và các em trai.

Bố mẹ đang bận, nhưng các em trai đều đang online. Cô bé ngay lập tức nhận được hàng loạt tin nhắn trả lời của các em.

Em trai số 1: Đại tỷ, hôm nay chị vội về nhà như vậy là để làm bài tập sao?!!!

Em trai số 2: Đại tỷ quả nhiên là văn võ song toàn, nhưng hôm nay chị về sớm quá, lớp bên cạnh đánh bọn em bấm mặt xưng mũi hết rồi.

Em trai số 3: Đại tỷ, ngày mai chị phải trả thù cho bọn em đấy!

...

Phong Kỳ không thể nhịn được, lập tức trả lời: Đợi đấy, ngày mai chị sẽ xử lý bọn chúng!

Gửi xong cô bé mới nhớ ra Diệp Ninh cũng có vòng tay.

Phong Kỳ lại gần Diệp Ninh: "Em gái, kết bạn với chị nhé!"

Hai vòng tay chạm vào nhau, thông báo kết bạn hiện lên. Diệp Ninh nhấn đồng ý, ngay lập tức đã kết bạn với Phong Kỳ.

Ảnh đại diện của Phong Kỳ là một chú voi con, còn Diệp Ninh thì chưa cài đặt. Phong Kỳ lại gần giúp cô bé thiết lập một loạt thứ.

"Hai em nên đi ngủ rồi." Cố Vũ nhìn đồng hồ, đúng lúc xuất hiện trước mặt họ.

"Em gái, em muốn ngủ cùng chị không?" Phong Kỳ vội vàng kéo tay Diệp Ninh.

Lần này Diệp Ninh lắc đầu từ chối: "Em muốn ngủ một mình."

Ánh mắt Cố Vũ không khỏi dừng lại trên người Diệp Ninh, cô bé nói chuyện dường như lại trôi chảy hơn một chút.

An Trạch và Nhạc Tùng nói đúng, cô bé rất thông minh và kiên nhẫn, hoàn toàn khác với những người thuần chủng khác mà anh từng gặp.

Hầu hết những người thuần chủng mà anh từng gặp đều có tính cách bốc đồng, dễ nổi nóng, hay thay đổi cảm xúc. Bởi vì họ sinh ra đã được kính trọng và nuông chiều. Ngay cả những khó khăn và thất bại nhỏ nhặt, họ cũng khó chấp nhận. Họ không có chút kiên nhẫn và tôn trọng nào đối với những người xung quanh, luôn nổi giận vì những chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng Diệp Ninh lại không hề có những đặc điểm điển hình của người thuần chủng, ngược lại, cô bé có sức hút và sự kiên nhẫn mạnh mẽ, thậm chí có thể khiến Phong Kỳ, người vốn không có kiên nhẫn với việc học, ngồi yên đọc sách và làm bài tập.

Ban đầu, anh nghĩ rằng, có lẽ do những trải nghiệm tồi tệ trước đây đã hình thành nên tính cách hay chiều lòng người khác của cô bé, nhưng thật bất ngờ, cô bé lại trực tiếp từ chối Phong Kỳ. Thông thường, những người có thói quen chiều lòng người khác sẽ rất khó nói lời từ chối.

Sau khi bị ngược đãi như vậy mà cô bé vẫn có thể phát triển thành tính cách này, thật đáng quý. May mắn là những trải nghiệm trước đây không để lại quá nhiều tổn thương cho cô bé.

Mọi người đã bàn bạc trước, sẽ không hỏi cô bé về những gì đã trải qua. Bởi vì bắt cô bé nhớ lại những điều đó chẳng khác nào xát muối vào vết thương, gây tổn thương lần thứ hai cho cô bé.

Nếu những kẻ đã làm hại cô bé thực sự xuất hiện, họ sẽ trả thù cho cô bé cũng chưa muộn.

Bị từ chối, Phong Kỳ có chút tiếc nuối: "Vậy khi nào em muốn ngủ cùng chị thì chúng ta ngủ cùng nhau nhé!"

"Được." Phong Kỳ thật tốt bụng, Diệp Ninh không nhịn được ôm cô bé.

Cái ôm này lại khiến Phong Kỳ vui vẻ, cô bé ôm Diệp Ninh xoay một vòng, còn lắc lư qua lại.

Nếu bây giờ cô bé là một chú voi, chắc hẳn cô bé đang tự xoay vòng tròn.

Em gái ngủ ngon!

"Ngủ ngon." Diệp Ninh mỉm cười chúc cô bé ngủ ngon, rồi hai người trở về phòng riêng của mình.

Khi sắp vào phòng, Diệp Ninh quay lại nhìn Cố Vũ: "Em có thể, tự ngủ được không?"

"Tất nhiên là được, anh sẽ canh chừng ở đây cả đêm, nếu có việc gì cần, em cứ nói với anh."

Họ thực sự định thay phiên nhau chăm sóc cô bé cả ngày lẫn đêm.

Diệp Ninh cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà cô đã thắc mắc suốt hai ngày qua: "Tại sao phải, canh chừng em?"

Cố Vũ thoáng ngạc nhiên, sau đó lại hiểu ra.

Đúng vậy, có lẽ cô bé hoàn toàn không biết người thuần chủng quý giá như thế nào trên thế giới này, có thể được hưởng những đãi ngộ ra sao.

Cố Vũ bế cô bé lên, đặt lên chiếc giường nhỏ.

Anh ngồi xổm bên giường, dịu dàng và chân thành nói: "Bởi vì em là người thuần chủng, em xứng đáng được hưởng sự tôn trọng tuyệt đối và sự chăm sóc tốt nhất."

Cố Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, câu nói này lại được thốt ra từ miệng anh.