Tuy vẫn chưa biết nhóc con có thể trồng ra thực vật hay không, nhưng anh cảm thấy, thiên phú trồng trọt của nhóc con tuyệt đối cao hơn thiên tài kia. Nếu không trồng được, chắc chắn là vì bọn họ chưa cho nhóc con đủ tài nguyên, chưa để thiên phú của cô được phát huy.
Diệp Ninh vào phòng tắm mới phát hiện, bên trong có thêm rất nhiều đồ dùng phù hợp với cô.
Ví dụ như bậc thang nhỏ có tay vịn để cô có thể chạm tới bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng trẻ em, khăn mặt mềm mại và cốc nhỏ.
Nhạc Tùng vừa rồi thậm chí còn bóp kem đánh răng, muốn giúp cô đánh răng. Lúc cô muốn lấy nước súc miệng, chỉ cần liếc nhìn cái cốc, anh đã đưa tới.
Sự quan tâm và chăm sóc chu đáo đến mức này, thật sự khiến cô có chút được yêu chiều mà kinh ngạc.
Hình như bọn họ hoàn toàn lấy cô làm trung tâm, chăm sóc cô từng li từng tí, vì vậy mới có thể luôn chú ý đến từng động tác và chi tiết của cô, thậm chí lúc cô ngủ cũng ở bên cạnh cô.
Mức độ cảnh giác của cô không thấp, nhưng ban đêm cô không phát hiện ra người bên cạnh đã đổi.
Có lẽ là vì cô không cảm nhận được nguy hiểm và ác ý, hơn nữa tuy mỗi người bọn họ đều rất cao lớn, nhưng chỉ cần họ không muốn phát ra tiếng động, thì có thể nhẹ đến mức ngay cả tiếng bước chân và tiếng thở cũng biến mất.
Là vì cô đã sử dụng dị năng hệ mộc tỏa ra mùi hương, hay vì cô đã cho họ thực vật, hay vì nguyên nhân nào khác?
Diệp Ninh vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương. Là dáng vẻ lúc nhỏ của cô, vẫn khá đáng yêu.
Cô mỉm cười, hình ảnh trong gương cũng mỉm cười.
Sau khi Diệp Ninh rửa mặt xong, mới phát hiện trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ. Voi con sống ở ngay cạnh phòng cô, cửa phòng đang mở. Chậu hoa kia nằm dưới g giường cô, cô liếc nhìn một cái rồi cùng Nhạc Tùng xuống lầu.
Khác với ban đêm, ban ngày căn nhà xuất hiện cửa sổ và ban công, bên ngoài còn có thể nhìn thấy không ít người đang đi lại, thậm chí còn có phương tiện giao thông mà cô không hiểu xuất hiện, nhưng mỗi người đều đeo khẩu trang lọc khí.
Nhìn ra ngoài như vậy, kỳ thực cũng không khác biệt lắm so với thế giới mà cô từng sống, chỉ là nơi này tiên tiến hơn, công nghệ phát triển hơn.
Diệp Ninh vừa đánh răng xong thì Nhạc Tùng đã chuẩn bị sẵn bữa trưa cho cô.
Vẫn là một bình sữa, cùng với một phần đã được cắt thành miếng nhỏ, màu đỏ như máu... thịt?
Diệp Ninh cầm cái nĩa, nhìn miếng thịt, nhất thời không biết nên ăn thế nào. Quá tanh máu, giống như đang ăn thịt sống vậy. Khi cô xiên một miếng thịt lên, miếng thịt vẫn còn nhỏ máu.
Nhưng Nhạc Tùng lại nhìn cô với vẻ mặt đầy mong đợi, "Đây là Thỏ Lửa mà Thiệu Vũ đặc biệt bắt cho em đấy, siêu ngon luôn!"
Thỏ Lửa là thứ rất hiếm có, thịt sau khi nướng sẽ trở nên mềm ngọt, tan trong miệng, ba phần chín là lúc ngon nhất!
Cô thực sự không thể chỉ uống sữa, thứ này dù gì cũng không thể khó uống hơn dung dịch dinh dưỡng chứ. Diệp Ninh nhắm mắt, bỏ miếng thịt vào miệng.
Khoảnh khắc cắn xuống, nước thịt trào ra, một mùi thịt thơm kỳ lạ lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi, thật sự rất ngon!
"Thịt ngon như vậy, nên nướng cùng nấm, hoặc nấu canh."
[Cô cố gắng làm nhiệm vụ, sẽ có hạt giống nấm thôi.]
Diệp Ninh gật đầu, ăn nhanh hơn. Cô còn tưởng mình chỉ có thể uống sữa hoặc dung dịch dinh dưỡng, không ngờ còn được ăn thịt.
Thấy cô từ do dự, lưỡng lự đến ăn một miếng rồi lại một miếng, Nhạc Tùng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, dung dịch dinh dưỡng vẫn là thứ cung cấp dinh dưỡng toàn diện nhất, cho dù có ăn thực phẩm tươi sống thì cũng phải bổ sung dung dịch dinh dưỡng vài ngày một lần.
Khi Diệp Ninh đang ăn, An Trạch cũng xuất hiện với đồ dùng dạy học.
Diệp Ninh lịch sự đặt nĩa xuống, vẫy tay chào anh, rồi mỉm cười.
Nụ cười này khiến An Trạch, người lần đầu gặp Diệp Ninh, giật mình đến mức tóc dựng cả lên, giây tiếp theo mặt bắt đầu đỏ ửng.
Màu đỏ lan từ tai đến cổ, rồi đến má, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên một cách rõ rệt.
Nhạc Tùng nhìn anh, khoác vai anh, "Tốc độ đỏ mặt của cậu hôm nay sắp phá kỷ lục rồi đấy."
"Tớ đã nói với cậu rồi, trẻ con là đáng yêu nhất mà!"
An Trạch là thú nhân thuộc họ Nhím, là một trong những loài động vật có thân nhiệt thấp nhất thế giới, hình thú của anh là một con nhím màu kem. Bản thân loài nhím vốn đã có phần cô độc, nhút nhát và dễ bị giật mình là đặc điểm chung của loài.
Mà An Trạch, tuy không quá cô độc và nhút nhát, nhưng lại rất dễ xấu hổ.
An Trạch gật đầu, không dám nhìn Diệp Ninh, nhưng lại không nhịn được mà lén nhìn cô. Không dám tưởng tượng, nếu cô cứ thế bước ra ngoài, sẽ gây ra chấn động lớn đến mức nào.