Thập Niên 70: Quân Hôn Mật Ngọt, Được Quân Nhân Sủng Lên Trời

Chương 40

"Vậy nên phải nói rằng con gái của mẹ không phải không có hiếu. Đây chẳng phải là đang cho mẹ thể diện sao? Không chỉ là thể diện, còn có mấy chục nhân dân tệ lễ hỏi và hai trăm cân lương thực nữa."

"Tháng trước, Lý Tam Ni nhà hàng xóm lấy chồng, nhà trai chỉ đưa hai mươi cân lương thực và năm nhân dân tệ, trong khi con mang về nhiều hơn cô ấy. Mẹ thấy đúng không?"

"Thôi nào, con biết mẹ vui lắm, mẹ cứ ở nhà mà vui vẻ nhé. Con và Văn Cảnh xin phép về trước."

Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn không chần chừ thêm giây nào, kéo Phó Văn Cảnh đi nhanh ra ngoài, thậm chí còn tung tăng như nhảy chân sáo.

Vừa ra khỏi sân, họ đã nghe tiếng mẹ Tô mắng sau lưng.

Đương nhiên, những lời mắng chửi ấy không thiếu phần lăng mạ cả tổ tiên nhà Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chẳng bận tâm, vì cơ thể này không phải của cô, và trong tâm trí cô cũng không nghĩ Tô gia là tổ tiên của mình.

Đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy giọng của Phó Văn Cảnh.

"Tổ tiên của em chẳng phải cũng là tổ tiên của mẹ em sao?"

Bị hỏi bất ngờ như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng đơ người trong giây lát.

Nghĩ một lúc, cô đáp đầy logic: "Có thể bà ấy chỉ mắng tổ tiên nhà Tô thôi, bà ấy không mang họ Tô mà."

Phó Văn Cảnh bật cười, tỏ vẻ đồng tình, rồi không quên khen: "Vợ anh đúng là thông minh, ngay cả chuyện này mà cũng nghĩ ra được."

Tô Nhuyễn Nhuyễn quay sang nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Anh còn khen em được sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ em bất hiếu à?"

"Tất nhiên là không." Phó Văn Cảnh trả lời ngay không chút do dự. "Mẹ tốt thì con mới ngoan. Những gì em nói đều đúng, chẳng có gì sai cả."

Nghe Phó Văn Cảnh động viên, trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Nếu không phải đang ở ngoài, cô đã ôm anh rồi.

Tuy không thể ôm được, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn mỉm cười ngọt ngào: "Anh là người tuyệt vời nhất trên đời."

Không chỉ ngoại hình đẹp, dáng người chuẩn, mà tiền trợ cấp cũng tốt.

Nhưng tư tưởng của anh còn tuyệt vời hơn cả.

Ở thời đại này, người có tư tưởng hẹp hòi không thiếu.

Phó Văn Cảnh không như vậy, tư duy của anh thậm chí rất thoáng, phân biệt đúng sai rõ ràng, thật sự khó tìm được ai như anh.

Điều này không chỉ khó kiếm ở thời đại này mà ngay cả thời đại của Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng khó tìm.

Cảm thấy như mình đã "nhặt" được báu vật, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định sẽ may tặng anh hai bộ quần áo để cảm ơn.

Đến giờ cơm trưa, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh không ở lại Tô gia dùng bữa, mà trở về tay không. Trên đường đi, họ không tránh được những câu hỏi thăm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không giải thích gì nhiều ngoài việc bảo rằng cô và Phó Văn Cảnh chỉ đến thăm, giờ điều kiện của mọi nhà đều khó khăn, lương thực không dư dả, nên họ không tiện ở lại ăn cơm.