“…”
Nếu những lời này do cô nói ra, Tô Nhuyễn Nhuyễn có lẽ sẽ nghĩ rằng người ta đang ám chỉ mình.
Nhưng lần này người nói lại là Phó Văn Cảnh, và anh còn phá lệ mà mỉm cười đồng tình.
Dù có chân thành ở mức nào đi nữa, chỉ cần như vậy cũng đã khiến cô rất vui rồi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định không nói thêm, cúi đầu tiếp tục may quần áo.
Quần áo mùa hè rất dễ may, khi trời chưa tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã hoàn thành hai bộ quần áo.
Nhà họ Phó có nhiều người làm việc, nên Vương Mao Ni không cần sai cô làm gì.
Mỗi ngày đều có các con dâu thay phiên nhau nấu cơm, giặt giũ, nhưng trong nhà vẫn còn nhiều việc lặt vặt, vì vậy Vương Mao Ni không bao giờ rảnh tay cả ngày.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu lắng nghe, nghe thấy tiếng Vương Mao Ni ngoài cửa, cô liền cầm quần áo đứng dậy, nói với Phó Văn Cảnh đang ngồi đọc sách: “Em đi đưa quần áo cho ba mẹ đây.”
Phó Văn Cảnh quay đầu lại nhìn cô: “Em có muốn anh đi cùng không?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn rất vui vì lời đề nghị đó, nhưng cô vẫn từ chối.
“Không cần đâu, anh cứ ở lại phòng đi, em tự mang được.”
Nếu cô đưa quần áo cho Vương Mao Ni mà cần Phó Văn Cảnh đi cùng, chẳng khác nào thể hiện cô sợ mẹ chồng, điều đó sẽ khiến Vương Mao Ni không vui.
Sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối, Phó Văn Cảnh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô bước ra cửa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa cầm quần áo đi đến phòng trên, thì gặp ngay Lưu Tú Nga từ trong bước ra, ánh mắt cô ấy sắc bén nhìn vào bộ quần áo trên tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Trời ơi!” Lưu Tú Nga ngạc nhiên reo lên: “Em bảy thật là khéo tay nhanh nhẹn, sáng nay mới mua vải về mà giờ đã may xong quần áo mới rồi! Giỏi quá, mang đến đây để khoe với mọi người đấy à?”
Đối mặt với lời lẽ châm biếm của Lưu Tú Nga, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Chị cả, đây là quần áo em may tặng ba mẹ, em mang đến để mẹ thử xem có vừa không. Chị có ý kiến gì với em sao?”
Lưu Tú Nga lộ rõ vẻ bất ngờ: “Tặng ba mẹ à? Em bảy thật là hiếu thảo!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười: “Hiếu kính với cha mẹ là bổn phận của con cái, em không đứng đây nói chuyện lâu nữa, mang quần áo vào cho mẹ đây.”
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn bước vào phòng.
Vương Mao Ni đang ngồi trên giường, cửa phòng không cách âm lại đang mở, nên bà đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Tú Nga.
Vừa vào phòng, chưa kịp mở lời, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã nghe Vương Mao Ni nói: “Mẹ đã nói rồi mà, thằng Bảy đã đưa mẹ phiếu vải, nếu mẹ muốn may đồ mới thì mẹ cũng có thể tự đi may. Con cứ giữ vải lại mà may cho mình đi.”