Mua nhiều đồ như thế này cần rất nhiều tiền. Suốt hai mươi mấy năm nay, ngoài việc mua căn hộ, họ chỉ còn dư lại hơn hai trăm triệu. Nhưng trong tình huống mạt thế, nhà cửa đâu còn quan trọng nữa. Toàn bộ hệ thống kinh tế sẽ sụp đổ, vậy nên thế chấp nhà là cách nhanh nhất để có tiền. Bán nhà thì thủ tục quá lâu, không bằng thế chấp còn hơn.
Kiếp trước, họ đã trải qua mùa đông khắc nghiệt, dịch chuột và cái nóng như thiêu đốt trong căn hộ này. Sau đó, khi có căn cứ quốc gia, họ chuyển đến căn cứ. Ít nhất thì chỗ này cũng có thể tạm ở trước khi đi, dùng tiền thế chấp để mua vật tư mà không lo lắng về việc dọn đi ngay. Quả thật rất hoàn hảo.
Cô vẫn còn một ngôi nhà cũ do bà nội để lại – một căn nhà trệt với sân vườn rộng rãi, cũng có thể đem thế chấp được.
Thành phố họ đang sống là thủ phủ của một tỉnh miền Bắc. Tuy giá nhà không cao như ở Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu, nhưng với hai căn hộ gộp lại, họ có thể thế chấp được tầm hai đến ba trăm triệu. Chừng đó cũng đủ mua kha khá vật tư. Nếu ngoài kế hoạch có chuyện gì, họ còn có thể đi siêu thị, chợ để "mượn tạm" những thứ người khác không kịp lấy đi.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, cô mới nghĩ đến việc thử sử dụng không gian. Cô tập trung ý niệm để kiểm tra: Có thể điều khiển không gian bằng suy nghĩ không?
Nhìn vào chiếc bàn trà trước mặt, cô thử nghĩ cách đưa nó vào không gian. Quả nhiên, bàn trà đã biến mất!
Tiếp đó, cô thử với tủ lạnh và TV. Tất cả đều được đưa vào không gian một cách thuận lợi. Cô lại thử lấy chúng ra và mọi thứ xuất hiện nguyên vẹn trước mắt.
Thậm chí, cô thử để một quả táo đã cắn dở vào không gian. Sau một lúc, khi lấy ra, quả táo không hề có dấu hiệu bị oxy hóa. Điều này chứng tỏ cô có thể lưu trữ thực phẩm như cá nướng hay lẩu thịt nướng bên trong không gian, và khi cần chỉ việc lấy ra, chúng vẫn giữ được hương vị như trước mạt thế.
Trưa hôm đó, cô không đặt cơm mà tự nấu mì. Ăn xong, phần mì còn dư được đưa ngay vào không gian. Sau đó, cô tiếp tục ghi chép mọi thứ cần thiết để mua và chuẩn bị.
Cố Phán và Lục Duệ Thịnh là một cặp vợ chồng đơn giản. Sau khi bà nội qua đời, Cố Phán không còn thân nhân nào. Còn Lục Duệ Thịnh vốn là trẻ mồ côi. Có lẽ chính vì không nơi nương tựa nên họ mới đến với nhau. Ngay cả những dịp Tết, cả hai cũng chỉ có nhau.
Cố Phán đã cùng chồng gây dựng sự nghiệp trong suốt 6 năm. Họ chỉ vừa kết hôn hai tháng trước, nên chuyện sinh con vẫn chưa được tính đến. Đó cũng là một điều tốt, vì mang thai và sinh con trong mạt thế là chuyện vô cùng nguy hiểm. Giờ đây, cô cần lên kế hoạch kỹ lưỡng về việc tránh thai và chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết.
Nghĩ đến đó, cô nhanh chóng ghi chú lại. Cái gì cần thiết đều phải viết ra ngay, bởi chỉ cần lơ là một chút, đến khi mạt thế bắt đầu mà thiếu sót bất kỳ thứ gì, họ có thể mất đi cơ hội sống sót.
Buổi chiều, đồ ăn mà Lục Duệ Thịnh đặt cũng đã được giao tới. Cố Phán không ra nhận trực tiếp mà bảo người giao hàng để ngoài cửa. Sau khi chắc chắn an toàn, cô mới mang vào trong.
Đến chiều tối, cô đã ghi chép kín mười trang giấy với đủ mọi kế hoạch và danh sách vật tư cần mua.
Tiếng khóa cửa vang lên. Nghe âm thanh quen thuộc, Cố Phán lập tức chạy ra cửa. Qua lỗ mắt mèo, cô xác nhận đó là Lục Duệ Thịnh, liền nhanh chóng mở cửa và lao vào lòng anh:
"Duệ Thịnh, em nhớ anh lắm!"
Lục Duệ Thịnh cao 1m85, vóc dáng rắn chắc do thường xuyên rèn luyện. Anh chỉ cần một tay đã nhấc bổng Cố Phán lên. Khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày giờ đây nở một nụ cười ấm áp:
"Mới có một ngày không gặp mà đã nhớ anh thế này sao? Vậy thì anh phải thỏa mãn yêu cầu của bà xã rồi!" Anh trêu đùa rồi định bế cô vào phòng ngủ.
Lúc này, Cố Phán mới nhận ra ý đồ của chồng. Cô vội vàng nói:
"Không phải vậy, Duệ Thịnh! Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của vợ, Lục Duệ Thịnh biết chắc là có chuyện thật sự. Anh bế cô đặt xuống sofa và dịu dàng nói:
"Có chuyện gì, em cứ nói. Đã có anh ở đây rồi."