Đường Dao giật mình, vội vàng quay đầu lại, nhưng bóng dáng kia đã biến mất.
"Sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Đường Dao sờ lên ngực, cảm thấy như vừa thoáng nhìn thấy bóng dáng của Chu Cẩm Đình.
Cũng không biết Chu Cẩm Đình có nghe được những lời vừa rồi của bọn họ hay không.
Nghĩ đến khả năng này, Đường Dao vô cớ cảm thấy hoảng hốt, chỉ có thể hy vọng rằng mình nhìn nhầm.
Trong lúc nói chuyện, món ăn cuối cùng cũng đã chín.
Đường Dao khuấy đáy nồi, mang đồ ăn ra đĩa. Ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên.
Nhưng khi bà cụ Chu ngửi thấy mùi này, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi. Bà chạy vội vào bếp, mở hũ dầu đậu phộng ra, thấy bên trong đã bị đào một lỗ lớn, vẻ mặt bỗng như trời sập.
"Trời ơi! Cái đồ hoang đàng!"
Giọng bà ta vang vọng trong sân lớn, đến mức khiến mọi người đều tò mò xúm lại.
Mẹ chồng Lâm Dung là người đầu tiên bước tới hòa giải: "Mẹ, chỉ là một ít dầu đậu phộng thôi, nhà chúng ta cũng không đến nỗi không mua nổi."
"Cô có tư cách gì mà ở đây nói chuyện?!" Bà cụ Chu nhướn mày, chỉ vào mũi Lâm Dung mà mắng. "Cô còn không biết xấu hổ sao? Cẩm Đình và Đường Tông là cháu của tôi, ai cho cô quyền định đoạt chuyện hôn nhân của bọn nó từ nhỏ?"
Mặt Lâm Dung lúc trắng lúc xanh, đáy mắt lóe lên tia tức giận, nhưng bà vẫn mím môi, cố nén không lên tiếng.
Chu Cẩm Đình đi đến phía sau bà, không dấu vết nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay bà trấn an.
Anh nhìn về phía bà cụ Chu, nói: "Bà nội, chuyện đính hôn là quyết định của con. Năm đó chúng con làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhà Đường và nhà Hứa đã giúp đỡ chúng con rất nhiều nên chúng con mới tự ý đính hôn."
Bà cụ Chu có thể trách mắng Lâm Dung, nhưng không đành lòng trách mắng cháu trai mình nặng lời, bà ta đành phải quay lại chủ đề mỡ heo.
"Ngày đầu tiên về nhà chồng, hết ăn rồi nằm, nấu cơm còn phải mời đi mời lại, không biết đây là cưới cháu dâu hay rước Quan Âm nương nương đến vậy?"
Bà ta nheo lông mày, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm Đường Dao và Hứa Thanh Xuyên, không hài lòng nói: "Hai người các cô nấu ăn vất vả còn có thể gây ra chuyện lớn như vậy. Nói đi, các cô về nhà này làm được gì?"
Hứa Thanh Xuyên siết chặt nắm tay, tức giận đến mức ngực phập phồng, hận không thể cho bà lão phiền phức này một quyền.
Nhưng Đường Dao thì vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nói: "Bà nội, đây là lần đầu tiên cháu đến Chu gia, không quen thuộc với vị trí đặt gia vị, chỉ tìm được dầu đậu phộng, nên con dùng trước."
Nói xong, vẻ mặt Đường Dao hiện rõ sự áy này.
Ở thời đại này, dầu đậu phộng phải được mua bằng tem dầu đặc biệt. Ở nông thôn, mọi người chỉ được ăn mỡ lợn do chính họ làm ra.
Ngay cả cư dân thành thị cũng hiếm khi hào phóng mua loại dầu đậu phộng này, nếu có cũng chỉ dám tiết kiệm dùng một ít.
Đường Dao sợ bà cụ Chu sẽ tiếp còn tiếp tục, muốn làm cô xấu hổ.
Cô không tự chủ được nhìn về phía Chu Cẩm Đình, thấy anh không có phản ứng gì, mới tiếp tục: "Nấu ăn mà có nhiều dầu đậu phộng thì sẽ thơm hơn. Hơn nữa trong nhà nhiều người còn phải đi làm, ăn nhiều dầu đậu phộng cũng sẽ có thêm sức lực."
Ánh mắt Chu Cẩm Đình nhìn Đường Dao.
Thấy cô buồn bã cúi đầu, không rõ biểu cảm, nhưng khí tức mất mát toát ra từ cơ thể cô khiến lòng anh không khỏi cảm thấy thương xót.
Cơn giận trong lòng khi nghe cô nói chuyện muốn ly hôn đã tiêu tan ít nhiều. Anh liếc mắt ra hiệu dì hai Chu Thái Vân.
Chu Thái Vân lúc này mới tiến đến, kéo tay áo bà cụ Chu, nhỏ giọng nói vào tai bà: "Mẹ, cô dâu mới vào cửa ngày đầu tiên, mà mẹ lại để người ta nấu cơm thật sự không hợp lý. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ chỉ trích chúng ta khắt khe với nàng dâu."
Ánh mắt bà cụ Chu sắc bén, vừa định phản bác rằng mình làm gì có lỗi. Dâu mới nhà nào mà không như vậy? Bà còn sợ người khác chỉ trích sao?
Nhưng lời tiếp theo của Chu Thái Vân lập tức khiến bà phải từ bỏ suy nghĩ đó.