Hai người đàn ông tướng mạo tương tự, thoạt nhìn, tựa như những bản sao chầm chậm tiến lại gần.
Bà cụ Chu thấy hai người, gương mặt già nua rạng rỡ như hoa, sau vài câu hỏi thăm thân thiết. Đột nhiên, bà ta nhận ra từ phòng bếp có hai ánh mắt đang dõi theo.
Sắc mặt bà ta bỗng dưng thay đổi, quay đầu về phía phòng bếp quát lớn: "Tôi kêu hai người nấu cơm chứ không phải để hai người lười nhác, nhanh nấu cơm đi!"
Đường Dao nhìn bà Chu nói mà nước bọt bay tứ tung, vội vàng tránh đi, như nai con bối rối, ánh mắt đảo quanh trên thân người đàn ông đi phía trước.
Cô khẽ hô: "Chồng?"
Lời vừa vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngây người.
Ngay cả không khí cũng trở nên tĩnh lặng.
Bị ánh nhìn đầy đáng thương của Đường Dao dán chặt, người đàn ông khẽ run lên, trong nháy mắt như hóa đá, ngạc nhiên nhìn Đường Dao, rồi lại nhìn sang người bên cạnh.
"Tôi?" Đôi mắt người đàn ông mở to, chỉ vào chính mình.
Đường Dao cũng có chút ngạc nhiên, lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải anh, anh đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Thanh Xuyên cũng liếc mắt: "Cưới tôi, anh còn không hài lòng à? Giờ nhìn chằm chằm kẻ thù của tôi là sao?"
Người đàn ông lên tiếng ban đầu lúng túng gãi gãi đầu, đánh nhẹ vào miệng mình, lùi lại hai bước, không dám nói tiếp nữa.
Đường Dao hơi nhíu mày, cô nhạy cảm nhận ra ánh mắt của Chu Cẩm Đình vốn đạm mạc giờ đây càng lạnh lẽo hơn, như những mảnh băng rơi xuống, đầy sự thăm dò.
Cô chột dạ cắn môi, mặc dù ánh mắt Chu Cẩm Đình lạnh lùng, nhưng trong đầu cô vẫn không tự chủ nhớ lại sự nóng bỏng đêm qua.
Cô chạy nhanh ra khỏi phòng bếp, dừng lại bên cạnh Chu Cẩm Đình, hơi thở gấp.
Cô rụt rè ngẩng đầu lên, ngón trỏ quấn lấy khớp ngón út của Chu Cẩm Đình, nhẹ nhàng lắc lắc: "Chồng, bà nội bảo em nấu cơm, nhưng em chưa thấy bếp lò này bao giờ, cũng không biết cách dùng nó."
Rồi lại ủy khuất nói: "Bà nội bảo Hứa Thanh Xuyên giúp em, nhưng cô ta cũng không biết gì..."
Đôi mắt Đường Dao to tròn, khi chuyên chú nhìn ai đó, ánh mắt long lanh như nước, giống như bầu trời đầy sao khiến người ta cảm thấy một loại mê hoặc mãnh liệt, thật sự động lòng người.
Cô biết mình nhận nhầm người, lại cảm thấy áy náy nên giọng nói không khỏi mềm đi một chút, càng lúc càng dịu dàng, giống như một đứa trẻ con đang làm nũng.
Hứa Thanh Xuyên đã quen với cảnh tượng này nên chỉ phản bác: "Này, đừng tạt nước bẩn vào người tôi, rõ ràng chính mình là phế vật, còn quay ngược trách tôi sao?"
Bà cụ Chu trợn mắt, chết lặng. Bà ta sống hơn nửa đời chưa gặp từng gặp cảnh mất mặt như này, mặt lập tức đỏ bừng, cằm như muốn rớt xuống đất.
Bà ta run rẩy chỉ vào Đường Dao, nhịn lâu hồi lâu cuối cùng phun ra một câu: "Ban ngày ban mặt mà không biết xấu hổ!"
Đường Dao ngây thơ nhìn bà ta một cái, sau đó ánh mắt lại hướng về phía Chu Cẩm Đình.
Chu Cẩm Đình hơi cúi đầu, liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, hầu kết không tự chủ được lăn lộn.
Anh bình tĩnh tránh khỏi sự trói buộc không chút sức lực của Đường Dao.
Khi Đường Dao cho rằng Chu Cẩm Đình sẽ từ chối thỉnh cầu của mình, thì thấy anh lại gật đầu về phía Chu Đường Tông bên cạnh, rồi quay người tiến vào phòng bếp.
Chu Cẩm Đình thuần thục lấy một chiếc bật lửa từ trong góc ra, đánh lửa, tất cả chỉ trong một động tác.
Sau đó, anh nhìn Đường Dao như cái bóng nhỏ luôn theo sát bên mình, ánh mắt thâm thúy.
Chu Cẩm Đình hỏi: "Còn cần gì giúp nữa không?"
"Không có, cảm ơn chồng." Đường Dao ngọt ngào nhếch khóe môi, lộ ra một đường cong hoàn hảo.
Cô đẩy Chu Cẩm Đình ra: "Chồng, anh ra ngoài trước đi, nơi này để em nấu ăn là được."
"Ừ." Chu Cẩm Đình vừa mới quay người đi được hai bước, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt từ phía sau.
"À."