Bà Đây Cuối Cùng Cũng Tự Do

Chương 2

Tống mẫu còn giống như bị ma bệnh ám, quanh năm suốt tháng luôn mắc phải đủ loại bệnh.

Vì muốn chữa bệnh cho bà, mỗi ngày ta đều phải đi sớm về trễ để lên núi hái thuốc.

Một gia đình như vậy hoàn toàn không thể nuôi một người đọc sách nổi.

Thúc tu, bút, giấy và nghiên mực, lễ bốn mùa.

Bảy, bảy, tám, cộng lại ít nhất cũng phải tốn hai mươi lượng bạc một năm.

Lúc ấy, để thoát khỏi dịch bệnh đang hoành hành khắp nơi, ta đã mang người Tống gia đi tới ngôi làng ở vùng núi xa xôi này để sinh sống.

Mặc dù đã thoát được bệnh dịch, nhưng không thoát khỏi một căn bệnh khác đáng sợ hơn: nghèo đói.

Làng Thanh Sơn này thật sự rất nghèo…

“Tống đại nương, khi nào thì chúng ta có thể uống rượu mừng của Tiên Nhi và Thanh Thư thế?”

“Ai nha, lần này Tống gia song hỷ lâm môn rồi đó nha!”

Nữ nhân trong thôn bận rộn quanh năm, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.

Các nàng cũng không có gì để giải trí, cho nên bọn họ đều rất thích nói chuyện phiếm.

Nhất là trêu ghẹo người khác, họ có thể nói liên tục suốt mấy canh giờ.

Hôn sự của ta và Tống Thanh Thư ư?

Ta là vị thần bảo vệ của Tống gia, chứng kiến mỗi đời Tống gia phát triển, đương nhiên ta sẽ không thật sự thành thân với hắn.

Để trợ giúp Tống gia mà ta đã phải làm phụ tá, quản gia, ân nhân, chủ nợ của Tống gia suốt mấy trăm năm qua.

Đương nhiên ta tuyệt đối không thể chấp nhận làm thê tử của hắn.

Ngay từ đầu, ta chỉ là muốn làm nha hoàn của Tống gia.

Nhưng Tống mẫu là một người suy nghĩ nhiều, hay lo xa.

Bà cảm thấy nhà mình nghèo, sau này chắc chắn không có tiền sính lễ để cưới thê tử cho con trai.

Cho nên sau khi nhặt được ta về chưa được bao lâu, bà lập tức tuyên bố với cả làng rằng ta là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà bọn họ.

Cũng được, con dâu nuôi từ nhỏ thì con dâu nuôi từ nhỏ đi.

Chờ đến lúc sắp thành hôn, ta cứ tùy ý tìm một lý do để hủy bỏ mối hôn sự này là được.

*

“Mấy người đang nói cái gì vậy!”

Tống mẫu cúi đầu, mí mắt rũ xuống và môi mỏng mím chặt.

“Thanh Thư nhà chúng ta đang chuyên tâm đọc sách, cái gì mà thành thân với không thành thân, các người đừng có ăn nói lung tung.”

“Nếu có con hồ ly tinh nào dám quấy rầy hắn không cho hắn chuyên tâm học tập, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”

Lúc Tống mẫu nói mấy câu này là đang nói với Chu đại nương, người vừa rồi đã lên tiếng trêu chọc.