Pháo Hôi Xinh Đẹp Lại Nghe Thấy Tiếng Lòng Điên Phê Rồi

Chương 9

Mọi sự kiện quan trọng đều đã diễn ra theo đúng trình tự, chưa bao giờ có sai sót.

Nhất là ngày hôm nay, cơ hội hoàn hảo để hắn xuất hiện trước Hoắc Duật Châu, thể hiện sự yếu đuối và nhân từ của mình, an ủi và cứu rỗi Hoắc Duật Châu vốn đầy hận thù và bạo lực – trở thành ánh sáng duy nhất trong đời cậu ta.

Dù sao, quyền lực của Hoắc Duật Châu cũng vượt trội hơn chồng tương lai của cậu ta rất nhiều.

Hoắc Duật Châu lại rất thích cậu ta, coi cậu ta là bông hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất trong lòng hắn.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn chỉ lợi dụng cơ hội này để kéo Hoắc Duật Châu vào "ao cá" của mình, tiện thể kiếm thêm chút lợi ích, cũng không quá đáng lắm nhỉ?

Lúc đó, âm thanh của ổ khóa chuyển động vang lên, ánh sáng yếu ớt lọt ra từ khe cửa.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng và đầy vẻ tội nghiệp:

"Ngài Hoắc phải không?"

"Xin lỗi, tôi đến hơi muộn, nghe nói có chuyện xảy ra bên trong."

Khi cánh cửa dần mở ra, tiếng ồn ào ngoài hành lang lập tức lặng xuống. Ánh sáng trong phòng tối mờ, thoang thoảng hương hoa hồng nhạt, hòa quyện với mùi rượu nhẹ và hương cây vân sam lạnh lẽo lan tỏa trong không khí.

Ánh mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn khẽ di chuyển, lướt lên phần ngực của Hoắc Duật Châu lộ ra khi chiếc áo sơ mi bị mở vài chiếc cúc. Hai tai hắn ửng đỏ. Những chiếc cúc ngọc trai phản chiếu ánh đèn lấp lánh, khối cơ ngực săn chắc, mạnh mẽ bên dưới làm tim hắn bất giác đập nhanh hơn.

"Ngài Hoắc..." Bạch Nhuyễn Nhuyễn dịu dàng gọi tên hắn, ngước lên nhìn hắn.

Trước mắt là một gương mặt điển trai với những đường nét sắc bén. Ánh đèn rọi xuống làm tôn thêm đôi lông mày cao, chiếc mũi thẳng, trên mặt hắn không có một chi tiết nào là không hoàn hảo cả.

Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Duật Châu dừng lại trên mặt Bạch Nhuyễn Nhuyễn, nhưng cậu ta vẫn chắc chắn rằng trái tim Hoắc Duật Châu không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Dù sao, theo như trong cuốn sách, Hoắc Duật Châu điên cuồng say đắm cậu ta, khao khát mãnh liệt muốn có được cậu ta nhưng không thể đạt được, khiến tâm lý của hắn bắt đầu trở nên u tối.

Nghĩ đến việc một người đàn ông trưởng thành, xuất sắc như Hoắc Duật Châu lại điên cuồng yêu mình, Bạch Nhuyễn Nhuyễn không khỏi cảm thấy tự mãn, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh.

"Ngài Hoắc à, tôi nghe nhân viên nói Nam Khanh lén lút vào phòng của anh. Tôi lo lắng cho anh nên mới tới đây, anh... không sao chứ?"

Đứng sau lưng Hoắc Duật Châu là Nam Khanh vẫn đang háo hức muốn chết sáng mắt lên. Đúng là giọng điệu của nam chính tiểu bạch hoa Bạch Nhuyễn Nhuyễn rồi!

"Có chuyện gì không?" Hoắc Duật Châu nhìn ra cửa, đôi mày khẽ nhíu lại. Nhìn bọn họ nói qua nói lại thật mất thời gian, Nam Khanh không kìm được mới từ sau lưng Hoắc Duật Châu ló đầu ra, nở một nụ cười rạng rỡ:

"Bạch Nhuyễn Nhuyễn!"

Bạch Nhuyễn Nhuyễn giật mình: “Sao cậu vẫn còn ổn quá vậy...?"

Lời nói mắc nghẹn trong cổ, cậu ta kịp che giấu nghi ngờ trong lòng, nhanh chóng thay đổi giọng điệu:

"...còn dám tự tiện vào phòng của người khác nữa là sao?"

Chẳng lẽ mình đến quá sớm nên Hoắc Duật Châu vẫn chưa kịp ra tay hả?

Đôi mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn ánh lên chút toan tính, cậu ta giả vờ vô tội hỏi tiếp:

"Cậu biết rõ hôm nay ngài Hoắc uống rượu, sao còn lén lút vào phòng anh ấy làm gì? Cậu làm như vậy không sợ gây phiền phức cho ngài Hoắc sao? Không sợ người khác hiểu lầm ngài ấy à?"

Nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn liên tục chất vấn, Nam Khanh tỏ vẻ khuyến khích, như thể đang bảo đối phương nói tiếp:

"Đúng, đúng! Tôi quá đáng lắm! Rồi sao nữa?"

Bị sự trơ trẽn của Nam Khanh làm nghẹn lời, Bạch Nhuyễn Nhuyễn chuyển ánh mắt về phía Hoắc Duật Châu:

"Ngài Hoắc~~~" Giọng cậu ta kéo dài đến mười tám nhịp, rõ ràng Hoắc Duật Châu đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ngay lúc đó, Nam Khanh không thể chờ thêm nữa, lập tức chộp lấy ngón tay của Bạch Nhuyễn Nhuyễn.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc: “Cậu làm gì vậy?"