Pháo Hôi Xinh Đẹp Lại Nghe Thấy Tiếng Lòng Điên Phê Rồi

Chương 7

Giọng nói của Nam Khanh nhẹ nhàng, nhưng đầy vẻ ngang ngược:

"Hoắc Duật Châu, anh bị trúng tà rồi à?"

Cảm giác lạnh lẽo trên trán vừa chạm tới đã nhanh chóng rút đi, cậu thu tay lại, đôi môi hồng khẽ mím lại, nhìn hắn chằm chằm.

Gương mặt Hoắc Duật Châu vẫn giữ vẻ lạnh lùng, giọng hắn trầm xuống: "Thiếu gia, chẳng phải chính cậu là người đề nghị sao?"

Nam Khanh sững sờ. Đúng vậy, đó chính là lời đề nghị của cậu.

Nhưng cậu nói như vậy chỉ vì muốn Hoắc Duật Châu nổi giận mà đuổi cậu ra khỏi cuộc chơi cơ mà! Tại sao đã lâu như vậy rồi, hắn chẳng những không động thủ mà còn chẳng hề có chút phản ứng nào hết vậy?

Nam Khanh cảm thấy tình huống này thật kỳ lạ, khó tin đến khó chịu.

Cậu nhìn quanh khung cửa sổ đang bị mưa gió đập vào, trong đầu lóe lên suy nghĩ, liệu nếu nhảy từ đây xuống thì có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không nhỉ?

Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay to lớn, thon dài, rõ từng đốt xương chạm lên khuôn mặt cậu, nắm chặt gương mặt xinh đẹp không tì vết của cậu, kéo cậu lại đối diện với Hoắc Duật Châu.

Từ bé đến lớn, Hoắc Duật Châu luôn là người lạnh lùng, không khác gì một tảng băng. Khi còn nhỏ đã như vậy, đến khi trưởng thành, hắn lại càng giống như băng giá vĩnh cửu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén tựa như có những lưỡi dao giấu sau từng ánh nhìn vậy.

Hắn chỉ im lặng nhìn Nam Khanh, hàng mi dài rủ xuống, tạo thành những mảng bóng đổ sâu hoắm dưới đôi mắt, che khuất đi ánh sáng tối tăm trong đôi con ngươi.

Giọng hắn trở nên lạnh lẽo, âm u:

"Sao thế, thiếu gia? Lại muốn chơi đùa với tôi như trước à?"

Nhưng lần này, ánh mắt hắn sắc lại, môi khẽ nhếch:

"Đáng tiếc quá Nam Khanh."

"Lần này…. cậu đã rơi vào tay tôi rồi."

Đầu ngón tay thô ráp của Hoắc Duật Châu lướt qua gò má mềm mại của cậu thiếu niên, gần như siết chặt cả khuôn mặt non nớt của Nam Khanh.

Nam Khanh giống như một chú mèo con bị bắt trói, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh đầy u tối của Hoắc Duật Châu rồi chỉ biết thở dài một cách yếu ớt.

Đúng như cậu nghĩ, Hoắc Duật Châu hận cậu.

Nếu không hận thì mới là điều đáng ngờ, bởi trước kia cậu đã bắt nạt hắn tàn nhẫn đến thế mà.

Một cảm giác hối hận mơ hồ len lỏi trong lòng Nam Khanh. Cậu cúi đầu, né tránh ánh mắt của Hoắc Duật Châu, không dám đối diện với hắn.

Từ những lời vừa rồi, Nam Khanh như đã hiểu lý do vì sao Hoắc Duật Châu không dứt khoát bóp chết cậu ngay lập tức.

Cậu đã gây quá nhiều rắc rối, khiến đối phương ghét bỏ vô cùng.

Nam Khanh đã không ngừng sai khiến Hoắc Duật Châu, đổ lỗi cho hắn, mỗi ngày đều tìm cách hành hạ hắn: bắt hắn ăn đồ thừa, đánh đập, giẫm lên tay hắn, sỉ nhục hắn, thậm chí còn phá hoại dự án khởi nghiệp của hắn... Những gì đáng làm và không đáng làm cậu đều đã làm hết, hơn nữa còn quá đáng đến mức không tưởng nữa.

Bây giờ, khi cậu không còn thân phận thiếu gia của nhà họ Bạch, trở thành kẻ bị cả trong lẫn ngoài giới khinh bỉ, ai mà không muốn nhân cơ hội trả thù một chút chứ?

Đặc biệt là với một người như Hoắc Duật Châu, kẻ có tính thù dai, cậu giữ lại mạng sống của mình chắc chắn là để lặp đi lặp lại những trò tra tấn, khiến cậu không bao giờ có được sự giải thoát.

Tiêu rồi.

Hệ thống đáng lẽ phải nói với cậu rằng làm nhiệm vụ mà quá xuất sắc cũng chẳng phải chuyện tốt! Quá xuất sắc dẫn đến việc bị người ta ghét, khiến việc chết nhanh chóng biến thành một cái chết kéo dài, bị tra tấn hết lần này đến lần khác. Có khi Hoắc Duật Châu sẽ dùng roi quất tới quất lui, khiến cậu gần chết rồi mới đâm cho một nhát kết liễu cậu.

Hơi thở lạnh lẽo từ mùi rượu và hương cây phảng phất từ người đàn ông tới gần. Giọng nói trầm khàn, mang theo vẻ bí hiểm của Hoắc Duật Châu vang lên:

"Sợ rồi sao?"

Ngoài kia gió mưa gào thét, còn trong căn phòng, Nam Khanh bị hắn đe dọa, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt loé lên một chút bất an khi đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của Hoắc Duật Châu.