Pháo Hôi Xinh Đẹp Lại Nghe Thấy Tiếng Lòng Điên Phê Rồi

Chương 1

Đêm tối dày đặc, màn mưa tầm tã.

Trong hành lang khách sạn, bóng tối dày đặc vội vàng phủ lên đôi chân trần của thiếu niên. Cậu hơi căng thẳng, không thoải mái kéo kéo chiếc váy ngắn—

Chiếc váy xếp ly ngắn đến mức suýt nữa không che nổi phần đùi, cậu cố ý mặc nó để quyến rũ đại boss phản diện Hoắc Duật Châu.

Nam Khanh đẩy cửa bước vào, không dám bật đèn mà nhẹ nhàng trèo lên giường.

Hệ thống đã dặn, ba phút nữa là đại boss phản diện sẽ trở về sau buổi tiệc, rồi hắn sẽ lạnh lùng nhìn thiếu gia giả nhà họ Bạch – người đã từng bắt nạt hắn đang cố gắng quyến rũ bằng những động tác vụng về và ghê tởm.

Ngay sau đó, hắn sẽ cau đôi mày rậm lại, thô bạo bóp cổ Nam Khanh, cũng là kẻ pháo hôi độc ác trong truyện đến gần chết rồi quẳng cậu ra ngoài.

Bên ngoài, trời mưa như trút nước. Thiếu gia giả Nam Khanh đã mất hết tất cả, sẽ bị hất bay ra đường xe tông mất xác, kết thúc cuộc đời.

Đó chính là cảnh cuối cùng trong cốt truyện của Nam Khanh ở thế giới này.

Sau khi bị biển quảng cáo rơi trúng và chết, Nam Khanh đã liên kết với hệ thống pháo hôi ác độc làm loạn rồi bước vào thế giới này. Dựa vào thân phận thiếu gia nhà giàu, cậu đã gây đủ mọi chuyện, tích lũy đầy thù hận.

Giờ đây, thiếu gia thật của nam chính đã trở về, cậu bị gia tộc ruồng bỏ. Chỉ cần hoàn thành nốt tình tiết đêm nay là nhiệm vụ của cậu xem như thành công.

Trên hành lang trải thảm dày, nhưng không hiểu sao Nam Khanh vẫn nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ.

Nguy hiểm, nặng nề, từng bước tiến đến gần.

Thiếu niên trong bóng tối mím chặt môi, dây thần kinh khắp người đều trở nên căng thẳng. Chợt nghe thấy tiếng “tách” nhẹ nhàng, then cửa bật mở, một bóng người cao lớn đứng sừng sững trước cửa, phía sau là màn đêm vô tận, sâu thẳm và đầy rẫy hiểm nguy.

Theo tiếng cửa đóng lại, người đàn ông cao lớn vừa đi vừa cởϊ áσ. Chiếc áo vest được may tinh xảo bị vứt bừa lên ghế sofa, chiếc đồng hồ cơ trên tay lấp lánh ánh sáng yếu ớt khi cử động. Hắn kéo lỏng cà vạt, lộ ra phần cổ và yết hầu quyến rũ.

Chỉ một lúc sau, nửa chiếc giường bên cạnh đã trũng xuống.

Nam Khanh nín thở, nhưng ngón tay vô tình chạm phải đồ trang trí ở đầu giường, phát ra tiếng "cộc" nhẹ nhàng.

Người đàn ông nghiêng đầu lại, cất giọng nói: “Ai đó?”

Nam Khanh còn chưa kịp nói gì thì một bàn tay nóng bỏng bất ngờ nắm lấy cổ chân cậu.

Làn da mịn màng của cậu bị lòng bàn tay ấm nóng đốt cháy, cả người Nam Khanh như bị chạm phải lửa, khuôn mặt của cậu nóng bừng lên.

“Tôi… tôi đây!”

Ngón tay đang nắm cổ chân cậu càng siết chặt hơn, Nam Khanh vội vàng mở miệng, cố gắng rụt rụt chân lại.

Nhưng đối phương như thể không hề nghe thấy giọng cậu, vẫn giữ chặt lấy cổ chân cậu không buông.

Những ngón tay thô ráp của hắn lướt qua mu bàn chân, mang theo cảm giác tê dại lan khắp người.

Nam Khanh vừa đỏ mặt vừa nóng bừng hai tai, còn phải rướn người kéo chiếc váy ngắn đến thảm hại của mình để che được cái gì thì che.

“Hoắc Duật Châu, là tôi! Tôi là Nam Khanh đây, thả tôi ra đi mà!”

Hoắc Duật Châu thả cậu ra.

Cả người hắn toát ra vẻ lạnh nhạt, giọng nói cũng mang theo sự hờ hững không thay đổi qua năm tháng,

“Thiếu gia Nam Khanh tìm tôi có việc gì không?”

Hắn vừa dứt lời, thiếu niên đang đỏ mặt mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình.

Trong phòng tối om không nhìn rõ, cậu đưa tay ra phía trước dò dẫm, sau vài lần tìm kiếm, cuối cùng cũng chạm vào chiếc quần âu của Hoắc Duật Châu.

Hoắc Duật Châu không nói gì, mà cũng không cản cậu lại.

Nam Khanh không cần nghĩ cũng biết, đối phương nhất định đang dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn mình, trong ánh mắt ấy lại tràn ngập vẻ ghê tởm.

Dù gì trước đây, trong lúc hắn sa sút, cậu đã bắt nạt hắn bao nhiêu năm. Việc hắn ghét cậu cũng là điều dễ hiểu.

Sau vài lần mò mẫm chậm chạp, cuối cùng Nam Khanh cũng mặt dày ngồi hẳn lên đùi Hoắc Duật Châu.