Tích.
Chiếc vòng tay bạc sáng nhẹ lên một chút, Kỷ Miên khẽ rũ hàng mi, không chút bận tâm.
Một tin nhắn mới xuất hiện trong danh sách thông tin, đó là từ Kỷ Chanh — người em trai cùng cha khác mẹ, chúc anh "Thuận buồm xuôi gió" trong ngày anh rời khỏi Kỷ gia.
Kỷ Miên lướt qua tin nhắn đó một cách thờ ơ, đôi mắt đen không có chút gợn sóng nào, rồi anh tiếp tục bước về phía trước.
Tại bến cảng, một người đàn ông đang chờ trước lối vào phi thuyền sắp khởi hành, có vẻ như đã đợi từ lâu.
“Tiểu Miên, cuối cùng cũng gặp được cậu ở đây!”
Khi thấy bóng dáng của Kỷ Miên, đôi mắt của người đàn ông sáng lên, ngay sau đó nở một nụ cười.
“Nghe nói hôm nay cậu sẽ rời khỏi Thủ Đô Tinh, tôi tới để tiễn cậu.”
“Cảm ơn.”
Giọng của Kỷ Miên thanh thoát, lạnh lùng như những bông tuyết đầu mùa rơi xuống.
“Nghe nói anh sắp đính hôn với tiểu thư nhà Aaron, chúc mừng.”
Người đàn ông tên là Lan Đức sững sờ, những lời định nói như nghẹn lại trong cổ họng, trên mặt bỗng chốc hiện lên vẻ lúng túng: “Cậu đều đã biết rồi sao?”
Thấy Kỷ Miên không đáp lại, hắn muốn biện minh cho mình, liền nói tiếp: “Tiểu Miên, thật ra tôi cũng không thích cô ấy, chỉ là...”
“Đừng gọi tôi như vậy,” Kỷ Miên lạnh lùng ngắt lời, “Quan hệ giữa chúng ta chưa đến mức thân thiết như thế.”
“.....”
Cảm nhận được sự xa cách từ Kỷ Miên, Lan Đức cứng họng, sắc mặt dần ảm đạm. Ánh mắt hắn lướt đi, không biết nên đặt vào đâu, cuối cùng vẫn dừng lại trên gương mặt của Kỷ Miên.
Vị hôn thê của hắn, tiểu thư nhà Aron là một mỹ nhân nổi tiếng ở Thủ Đô Tinh, được ví như một đóa hoa hồng kiêu sa. Nhưng giờ phút này, khi Kỷ Miên đứng trước mặt hắn, với dung mạo thanh thoát ấy, Lan Đức không thể không thừa nhận dù cùng là Omega, vẻ đẹp rực rỡ của đóa hoa hồng kia cũng phải lu mờ trước Kỷ Miên.
Những biến cố gần đây trong gia tộc Kỷ, Lan Đức đều đã nghe nói. Hắn tưởng rằng sau những chuyện đã xảy ra, Kỷ Miên sẽ trở nên tiều tụy, yếu đuối nhưng không phải vậy.
Gió sương lạnh giá cũng chẳng để lại dấu vết gì trên Kỷ Miên, hoặc có lẽ anh vốn là một người khó tiếp cận, lạnh lùng như băng tuyết.
"....."
Trong chốc lát, trên mặt Lan Đức không ngừng biến hóa sắc thái, ánh mắt đờ đẫn dán chặt vào gương mặt của Kỷ Miên, tự dưng dấy lên vài cảm xúc khó tả.
Kỷ Miên khẽ nhíu mày, không muốn dừng lại thêm nữa, định bước qua người Lan Đức.
Bất ngờ, không biết lấy đâu ra sự bốc đồng và dũng cảm hắn bỗng vươn tay nắm lấy cổ tay Kỷ Miên khi anh đi ngang qua.
"Tiểu Miên, đừng đi, ở lại đi!"
Lời vừa thốt ra, Lan Đức lập tức đứng chắn đường Kỷ Miên, tiếp tục nói:
“Tôi có một căn nhà ở khu R3, không ai biết chỗ đó, chỉ mình tôi có chìa khóa.”
“Cậu có thể ở đó, quần áo, đồ ăn, mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày — tôi sẽ lo liệu hết. Cậu không cần bận tâm, chỉ cần…”
Đáp lại hắn là giọng nói lạnh lùng của Kỷ Miên: “Buông tay.”
Hắn nhìn anh, ánh mắt đầy trìu mến, nhẹ giọng kiên nhẫn nói: “Bây giờ cậu có thể đi đâu? Cậu chỉ là một Omega, lại còn đẹp như vậy. Rời khỏi Kỷ gia, rời khỏi Thủ Đô Tinh, cậu biết có bao nhiêu người sẽ thèm muốn cậu không? Bên ngoài rất nguy hiểm, cậu có tự bảo vệ mình được không?”
Ánh mắt hắn chứa đầy sự "yêu thương," nhưng thực chất là một sự thương hại pha lẫn với kiêu ngạo, như thể hắn đang nhìn một kẻ đuối nước cầu cứu. Lòng hắn không chỉ có tình yêu mà còn là niềm vui từ bề trên như đang bố thí cho người khác.
Hắn thầm nghĩ: Cậu tưởng mình vẫn là thiên tài được trời yêu mến, một tinh thần lực cấp S sao?
Giờ đây, cậu đã từ cấp S rơi xuống cấp B, trở thành trò cười của Thủ Đô Tinh, bị đuổi khỏi Kỷ gia mất hết mọi thứ... Đáng thương làm sao.
Ngoài tôi ra còn ai có thể giúp cậu, còn ai sẽ đứng về phía cậu?
Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên tôi, cầu xin tôi bảo vệ, trở thành đồ vật thuộc về tôi mà thôi.....
Lan Đức khẽ nhếch khóe miệng, không thể kiềm chế được niềm vui âm u đang dâng tràn trong lòng, như dòng nước âm ỉ làm ướt lớp rêu phong, không ngừng lan tỏa. Hắn không thể chờ đợi thêm, muốn tiến tới ngay để chiêm ngưỡng đôi mắt đẹp đẽ, tràn đầy sợ hãi và van xin của Kỷ Miên.
Nhưng điều hắn mong đợi lại không xuất hiện.
Trước mắt hắn là một nắm tay thon dài, xương khớp rõ ràng, nắm chặt thành quyền với các đốt ngón tay nhô lên và cú đấm ấy mạnh mẽ, quyết đoán giáng thẳng vào mặt hắn.
“A!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Lan Đức bị đánh mạnh ngã xuống đất, hai tay ôm chặt lấy mũi. Một cơn đau nhức nhối lan ra khắp xoang mũi, cả khuôn mặt hắn như bị bàn tay vô hình vò nát, đau đớn đến nỗi như bị xé toạc.
“Mày... Mày dám đánh tao!”
Lan Đức đau đớn đến mức nước mắt tràn ra, vừa phẫn nộ vừa không thể tin nổi, hắn hét lên, giọng chói tai.
“Một đứa Omega mà dám ――”
Những âm thanh hỗn loạn vang vọng bên tai, Kỷ Miên mặt lạnh tanh, động tác dứt khoát, cúi mắt đối diện với ánh mắt căm phẫn của Lan Đức.
Đôi mắt của anh lạnh lẽo như băng tuyết, như dòng sông băng giá chảy xuôi khiến người khác rợn tóc gáy. Anh chỉ nói một từ, đầy uy quyền: “Cút.”
Cả thân thể Lan Đức run rẩy, mọi cảm xúc phẫn nộ trong hắn lập tức bị dập tắt. Lời nói nghẹn lại nơi cuống họng, không dám phát ra, thậm chí không thể kiểm soát được mà run lên.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến hắn sợ hãi và run rẩy từ tận sâu trong linh hồn.
Đó là sự áp đảo tuyệt đối của kẻ mạnh đối với kẻ yếu, sức mạnh tinh thần trực tiếp gây ra nỗi kinh hãi.
... Một Omega mà lại có thể áp chế được một Alpha như hắn!
Trong lòng Lan Đức dậy sóng nhưng giữa cơn sợ hãi, hắn không khỏi ngạc nhiên.
Dù Kỷ Miên đã bị giáng cấp từ S xuống B, cùng cấp với hắn, thế mà tinh thần lực của Kỷ Miên vẫn vượt trội, thậm chí còn áp đảo được hắn!
Lan Đức nghiến răng, lửa giận bùng cháy trong lòng nhưng rồi hắn chỉ biết cuống cuồng bò dậy và lăn đi, bởi vì hắn sợ bị đánh thêm.
Dáng vẻ người đàn ông vội vàng chạy trốn khuất xa, Kỷ Miên chẳng thèm liếc nhìn lấy một lần. Anh lặng lẽ bước lên phi thuyền và rời đi.
Phi thuyền khởi hành, ánh đèn bên ngoài cửa sổ chiếu rọi cả Thủ Đô Tinh, bầu trời đêm đầy sao như đính những viên kim cương lấp lánh và hàng ngàn ngọn đèn của thành phố sáng rực chẳng kém dải ngân hà.
“Kỷ tiên sinh, ngài dự định đi nơi nào?”
Một hình ảnh ảo hiện lên bên cạnh ghế ngồi, đó là trí tuệ nhân tạo điều khiển phi thuyền nhỏ này.
Kỷ Miên chống cằm, hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt anh lướt qua cửa sổ nhìn về nơi xa thẳm không bờ bến.
"..... Tôi muốn đi đến quê hương của mẹ."
Trí tuệ nhân tạo: "Đã nhận lệnh. Đang xác định vị trí mục tiêu tinh cầu...... Định vị thành công, cần vượt qua một điểm chuyển tiếp, mất khoảng một ngày."
Vũ trụ đen ngòm vô tận cuộn trào, trong khi ánh sáng lộng lẫy của Thủ Đô Tinh đã bị bỏ lại phía sau, xa đến mức không còn nhìn thấy chút ánh hào quang nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Kỷ Miên đang nhắm mắt thư giãn bên cửa sổ bỗng mở mắt.
Bên ngoài cửa sổ, phi thuyền dần tiến đến gần điểm chuyển tiếp. Phía trước, một bóng đen khổng lồ lặng lẽ xuất hiện, như một con ác thú từ thời viễn cổ đang ẩn mình trong vũ trụ, âm thầm rình rập.
Kỷ Miên hỏi: "Đó là gì?"
Vừa dứt lời, phi thuyền đột ngột chấn động mạnh. Đèn báo động nhấp nháy đỏ liên tục, giọng nói của trí tuệ nhân tạo vốn điềm tĩnh giờ trở nên dồn dập, đầy căng thẳng: "Phi thuyền vừa bị tấn công không xác định! Đang kích hoạt hệ thống phòng thủ cấp cao nhất!"
"Kỷ tiên sinh, cẩn thận!"
――
Tinh cầu E - 13, nằm ở hệ sao thứ bảy xa xôi nhất của Liên Bang. Bề mặt rộng lớn nhưng lại bị bao phủ bởi cát vàng khô cằn, thưa thớt bóng cây và bầu trời luôn u ám quanh năm.
Những cơn gió khô cuốn theo bụi đất, làm mờ tầm nhìn xa xăm. Ở mặt khuất của tinh cầu, giữa những đống rác điện tử xỉn màu và những ngọn núi bị ô nhiễm, một bóng người nhanh nhẹn từ trên cao nhảy xuống.
Đó là một chàng trai tóc đen, dáng người gầy gò, khuôn mặt tái nhợt nhưng thanh tú, đôi mắt sâu thẳm màu nâu đậm, tối đen như màn đêm.
Sở Thời Dã một mình bước đi giữa hẻm núi, đôi giày cũ kỹ giẫm lên mặt đất đầy cát khô cằn. Đôi khi, hắn cúi xuống nhặt những linh kiện rỉ sét nằm lẫn trong cát rồi ném vào chiếc túi da đeo bên người.
Hắn mặc một chiếc áo khoác đen, khi cúi xuống, lộ ra bên hông có một con dao găm đen tuyền, mũi dao sắc bén được giấu kỹ trong vỏ dao tối màu.
“Tư tư... Hôm nay.... Tư tư, bản tin khẩn cấp đầu tiên...”
Gió cát cuốn theo những âm thanh điện tử rì rào, Sở Thời Dã nghiêng tai lắng nghe, rất nhanh chóng tìm ra nguồn phát ra âm thanh. Hắn đào lên từ lớp đất vàng một khối kim loại đen cỡ bàn tay.
Đó là một chiếc radio cũ kỹ từ thời đại trước, thứ đã bị các tinh cầu phát triển loại bỏ từ lâu nhưng tại tinh cầu hẻo lánh này vẫn còn sót lại. Tuy nhiên, loại radio này không thể kết nối với các kênh truyền thông tiên tiến hơn của Tinh Võng mà chỉ nhận được những bản tin từ các kênh nhỏ, không rõ nguồn gốc.
Lúc này, chiếc radio dường như tình cờ bắt được một đoạn sóng, âm thanh điện tử đứt quãng phát ra từ lớp vỏ rỉ sét.
“Tin tức đưa ra cho biết, trưởng tử nhà Kỷ gia, Kỷ Miên..... gặp nạn ở hệ sao thứ ba vài ngày trước…”
“Hiện tại.....vẫn chưa tìm thấy dấu vết của phi thuyền.....”
Bản tin chưa kịp phát được bao lâu, âm thanh điện tử đột nhiên trở nên hỗn loạn. Sở Thời Dã dùng sức gõ nhẹ bên ngoài chiếc radio, dù tạp âm vẫn ngắt quãng nhưng cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút so với trước.
“Trước khi gặp nạn..... Kỷ Miên từng tiến hành thí nghiệm tinh thần lực lần thứ hai tại Kỷ gia sau khi trưởng thành. Từng là một Omega cấp S nhưng không hiểu sao lại bị giáng xuống cấp B, hơn nữa trước đây Liên Bang chưa bao giờ ghi nhận trường hợp nào có tinh thần lực sụt giảm lớn như vậy...”
“Điều này không thể không khiến người ta nghi ngờ, liệu kết quả thí nghiệm cấp S vài năm trước có thực sự chính xác hay không, liệu có khả năng đã có sự gian lận hay không... Dù sao, Kỷ Miên cũng chỉ là một Omega, không phải Alpha hay Beta...”
“Tôi nói điều này không phải vì kỳ thị giới tính mà chỉ đơn giản là sự thật. Thể chất của Omega vốn yếu, không đủ khả năng duy trì tinh thần lực mạnh mẽ. Có lẽ Kỷ Miên từng thực sự một cấp S cường giả nhưng khi chết, hắn chẳng qua chỉ là một cấp B đáng thương…”
Radio lại phát ra những âm thanh nhiễu loạn còn Sở Thời Dã thì vẫn im lặng không nói một lời.
Tại tinh cầu xa xôi, nơi ánh sáng lộng lẫy của Thủ Đô Tinh không thể chạm tới, dù Sở Thời Dã chưa từng nghe qua về “Kỷ gia” nhưng hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của cấp S.
Đó là cấp bậc tinh thần lực mạnh nhất, là sự tồn tại hiếm hoi như lông phượng sừng lân trong toàn cõi tinh tế — một đẳng cấp cao quý đến mức một kẻ sống cuộc đời tầm thường giữa sa mạc như hắn dù ngước nhìn mãi cũng chẳng thể chạm tới, khác biệt như trời và đất.
..... Nhưng dù sao, những tin tức về một nhân vật cao quý xa vời như vậy, nghe từ chiếc radio cũ kỹ ở nơi hẻo lánh này thì có liên quan gì đến hắn chứ?
Giọng nói của người phát thanh dần dần trở nên mơ hồ và chẳng mấy chốc chỉ còn lại những tiếng nhiễu điện tử vô nghĩa.
Sở Thời Dã tắt chiếc radio, ném nó vào túi rồi tiếp tục bước đi.
Bầu trời u ám trải dài phía trên, cuối hẻm núi đầy rác thải là một đoạn dốc dẫn đến khu vực hoang vu hơn, nơi không một bóng người.
Hắn dừng lại.
Nơi này thường ngày rất hiếm khi hắn đặt chân tới, vì phía trước là một khu vực nguy hiểm, ẩn chứa những sinh vật không thể đoán trước.
Tuy nhiên, khu vực vốn thường chìm trong im lặng chết chóc này hôm nay lại có chút động tĩnh bất thường.
Sở Thời Dã ngước nhìn, gió cát cuồn cuộn ở rìa xa khu vực hoang vắng, bao phủ mọi thứ trong bụi đất.
Có điều gì đó không ổn.
Bàn tay hắn vuốt nhẹ chuôi dao bên hông, suy nghĩ một lát rồi quyết định nhảy xuống.
Không khí khô nóng cuộn lên cùng cát bụi, lưỡi gió quét qua làn da.
Sở Thời Dã giơ cánh tay lên che mắt, cẩn thận tiến sâu vào giữa cơn bão cát, dựa vào trực giác tìm đường đi phía trước.
Hắn không hề lạc hướng.
Trên mặt đất, các linh kiện máy móc nằm rải rác, tinh xảo hơn bất cứ thứ gì Sở Thời Dã từng thấy. Những linh kiện này lẽ ra phải được lắp ráp vào một thiết bị phức tạp nào đó nhưng giờ đây chúng lại nằm lăn lóc như những mảnh rác.
Tiếp tục bước đi giữa đống linh kiện hỗn loạn, Sở Thời Dã bắt đầu ngửi thấy một mùi đặc biệt.
Cái lạnh băng giá như sương tuyết mùa đông.
Nhưng nơi đây không có tuyết mà chỉ có những dòng máu đỏ chảy xuống, từng giọt từng giọt thấm vào lòng đất.
Đó là mùi máu.
Sở Thời Dã dừng bước, gió thổi tung mái tóc đen rối bời. Trong đôi mắt hắn phản chiếu một thiết bị tròn tròn, xám xịt ở đằng xa.
Nếu không nhìn nhầm, đó là một khoang thoát hiểm.
Bên trong khoang thoát hiểm tối tăm không có ánh sáng, máu tươi trào ra từ phần đáy bị hư hỏng, loang lổ trên nền đất cát vàng.
Trong dòng máu ấy dường như có một hương vị kỳ lạ nào đó, khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Sở Thời Dã chỉ lơ đễnh một chút đã cảm thấy tâm trí mình bị cuốn theo, khiến hắn lùi lại một bước theo bản năng.
Mùi hương này... Chẳng lẽ là...
Một ý nghĩ mơ hồ lướt qua trong đầu hắn nhưng chưa kịp định hình thì bỗng nhiên, tiếng gầm rú của dã thú vang lên không xa. Tiếng gào thét liên tiếp như một đàn sói hoang đang tiến lại gần.
Tiếng gầm nhanh chóng áp sát. Đôi mắt Sở Thời Dã, vừa chợt hoảng hốt, liền trở nên sáng rõ và sắc lạnh như đêm tối.
Hắn xoay người, rút đoản đao bên hông.
――
... Anh đã chết rồi sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Kỷ Miên khi tỉnh dậy từ cơn đau nhức.
Hay có lẽ...
Thái dương của anh đau như muốn nứt ra và trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Kỷ Miên cố gắng mở mắt. Tầm nhìn ban đầu mờ nhòe, phải mất vài chục giây mới trở nên rõ ràng.
Điều đầu tiên đập vào mắt anh là trần nhà xám xịt.
Một căn phòng nhỏ với trần nhà hình vuông đơn sơ.
Đây là đâu?
Mồ hôi rịn trên lông mi, ánh mắt Kỷ Miên vẫn trống rỗng và mất đi ánh sáng.
Dần dần, cảm giác quay trở lại. Có vẻ anh đang nằm trên một chiếc giường gỗ chắc chắn, chăn đệm tuy thô ráp nhưng đủ ấm để giúp đôi tay lạnh buốt của anh khôi phục chút nhiệt độ.
Vậy là, anh vẫn còn sống?
Ai đã cứu anh?
Trong lúc những nghi vấn còn lởn vởn trong đầu, Kỷ Miên nghe thấy âm thanh phát ra từ một góc phòng. Anh cố nén đau đớn, chậm rãi quay đầu lại.
Đây là một căn nhà nhỏ hẹp, không có sự phân chia rõ ràng giữa các khu vực sinh hoạt. Gần đầu giường là một chiếc bàn nhỏ đơn giản, còn phía bên trái vài bước chân, ngay sát tường có một bệ bếp kiểu cũ mà Kỷ Miên chưa từng thấy bao giờ.
Trên bếp lửa, một cái nồi đang sôi ùng ục.
Một thanh niên mặc áo đen, yên lặng đứng cạnh bếp dùng thìa khuấy trong nồi. Qua làn hơi nước bốc lên, gương mặt hắn hiện rõ với vài vết máu chưa lau đi..
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Kỷ Miên, Sở Thời Dã quay đầu lại.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Không ai nói gì, không khí trong phòng trở nên nặng nề.
“.....”
Kỷ Miên thầm nghĩ: Mình thật bất lịch sự.
Anh cố gắng ngồi dậy, định mở lời nhưng những ngón tay gầy guộc, trắng bệch của anh bất chợt đưa lên che miệng, một cơn ho yếu ớt thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt.
Sở Thời Dã lập tức mang đồ trong nồi đến bên giường, hắn hơi do dự rồi nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kỷ Miên. Động tác của hắn rất cẩn thận và nhẹ nhàng.
Kỷ Miên ho đến mức cảm giác tanh tưởi trong cổ họng, mắt anh tối sầm lại vì chóng mặt. Mồ hôi lạnh chảy thành từng giọt, làm ướt mái tóc mềm mại.
Sở Thời Dã kiên nhẫn ngồi bên cạnh cho đến khi Kỷ Miên ngừng ho, sau đó lặng lẽ đưa cho anh một ly nước ấm.
Kỷ Miên đón lấy ly nước, từng ngụm nước ấm đã làm dịu đi cổ họng khô khốc của anh. Anh nhắm mắt, khẽ thở phào, cảm giác như mình vừa hồi sinh.
“Cảm ơn…”
Giọng nói của Kỷ Miên khàn khàn, mệt mỏi nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng như tiếng gió thoảng qua rừng lá.
“Cậu đã cứu tôi, đúng không?”
Sở Thời Dã gật đầu, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đưa đến trước mặt anh một chén cháo còn nóng hổi.
Kỷ Miên lặng lẽ nhìn vào chén, đôi mắt cụp xuống, không biết phải nói gì.
Trong chén, một thứ đen sì đặc quánh, không rõ là gì, nổi lên những bong bóng kỳ lạ. Tiếng ùng ục phát ra từ đó giống như tiếng của những thần cổ thì thầm xa xăm.
Giọng Kỷ Miên gần như không thể nghe thấy, dừng lại một chút: “Đây là... canh gì vậy?”
Sở Thời Dã lắc đầu: “Không, đây là cháo.”
Kỷ Miên chớp nhẹ hàng mi dài và dày: “Vậy... đây là cháo đen à?”
Sở Thời Dã lắc đầu: “Không phải.”
“Đây là cháo gạo trắng.”
Kỷ Miên cảm thấy lòng mình khẽ rung lên. Alpha trước mặt, với vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú, hơi cúi đầu nói: “Uống hết nó, có lẽ anh sẽ cảm thấy khỏe hơn.”
Kỷ Miên: “......”