Câu Chuyện Ngọt Ngào Ở Thập Niên 80

Chương 9: Hàn Đông gửi thư

Ban ngày đi dạo phố bỏ lỡ thời gian, buổi tối tất nhiên phải thức đêm viết truyện, may mắn lúc trước có mười vạn chữ đề phòng, nếu không mỗi ngày phải viết 5000 chữ cũng áp lực.

Cốt truyện《 Kiếm Chỉ Thiên Hạ 》 đã viết đến đoạn nam chính và bạn bè tới thành Đông Kinh, một là để tham gia đại hội luận võ ba năm một lần, hai là điều tra án tử diệt môn năm đó của Trần gia.

Thành Đông Kinh phồn hoa như gấm, là nhân tài mới xuất hiện trong giới võ lâm, nam chính được nhiều hoàng thân quốc thích muốn mượn sức, người có thái độ thiện trí với hắn nhất là Thế tử Hầu gia Triệu Trực Ngung.

Nam chính muốn lợi dụng Triệu Trực Ngung thám thính tin tức nên kết bạn với Triệu Trực Ngung, lúc hẹn gặp mặt ở tửu lâu, họ vô tình gặp phải án mạng, người chết không phải ai khác mà chính là con rể của tể tướng đương triều.

Nam chính đã nhận được tin tức, mười mấy năm trước, tể tướng Nghiêm Hồng chính là người xử án tử của Trần gia.

Nam chính dùng tên giả Bộ Trọng Đình ôm kiếm đứng phía sau Thế tử, mắt lạnh nhìn về phía hiện trường vụ án đang bị quan binh bao vây, hắn dự cảm chân tướng mình tìm kiếm lâu nay đã không còn xa.

Tô Văn Tuệ nhận được thư của Lý Hàn Đông vào cuối tháng 10, thời tiết đã chuyển lạnh, thấy anh nói nhớ cô trong thư, Tô Văn Tuệ cuối cùng cũng hết thấp thỏm.

May mà cô vẫn chưa phạm sau lầm, anh chưa thất vọng về cô, chỉ cần cô thành thật kiên định chờ anh về, chuyện đời trước sẽ không xảy ra.

Trong phong thư trừ lá thư viết cho Tô Văn Tuệ, còn một bức thư Lý Hàn Đông viết cho ba mẹ, sau khi Tô Văn Tuệ về nhà cô đưa bức thư cho mẹ chồng Trần Mỹ Phượng.

“Mẹ, đây là thư hôm nay Hàn Đông gửi, lá thư này viết cho ba mẹ.”

Từ điểm đó có thể nhìn ra Lý Hàn Đông nhạy bén, không viết chung bức thư cho hai người, không để cô thấy xấu hổ, dù sao lá thư gửi cho cô cũng có vài câu lời ngon tiếng ngọt, nếu bị ba mẹ chồng thấy chắc hẳn sẽ trêu chọc cô.

“Hàn Đông viết thư về sao? Mau để mẹ xem nó nói gì, có nói bao giờ về không?”

Tô Văn Tuệ biết năm nay Lý Hàn Đông chưa về, nhưng cô không thể nói rõ, dường như cô chưa từng hoài nghi anh lên chiến trường, mẹ chồng không biết, có lẽ ba chồng biết một ít, nhưng ông giống Lý Hàn Đông, lựa chọn giấu giếm người nhà.

“Anh ấy không nói, anh ấy chỉ nói năm nay không về ăn Tết.”

Trần Mỹ Phượng mở thư ra bắt đầu đọc, bà đọc lướt qua nội dung thư, thấy con trai nói mình rất khỏe mọi người không cần suy nghĩ linh tinh, bà có chút thất vọng, thở dài nói: “Lại một năm không được nghỉ, các con kết hôn mà phải chia xa hai nơi, nếu năm nay nó không về, chúng ta cùng đến bộ đội ăn Tết đi.”

Trần Mỹ Phượng nghĩ, những người kết hôn cùng năm với con trai con dâu đều đã có con, nhà bọn họ bóng trẻ con cũng chẳng có.

Lúc trước mối quan hệ với con dâu không tốt bà không nghĩ nhiều chuyện cháu trai cháu gái, bà cảm thấy đó là duyên phận của mỗi người, không thể cưỡng cầu, gần đây vì quan hệ tốt dần nên bà hay nghĩ tới, trong nhà thêm trẻ con chắc chắn sẽ càng náo nhiệt.

“Mẹ, con sao cũng được, công việc quan trọng, chuyện thăm người thân chúng ta phải hỏi ý kiến của Hàn Đông, chẳng may anh ấy có nhiệm vụ ở bộ đội, chúng ta đi vồ hụt lại gây phiền cho anh ấy.”

“Hỏi, chắc chắn phải hỏi, nếu không lúc con trả lời thư thì hỏi nó xem? Các con đã lâu không gặp, nó ở bộ đội chắc chắn sẽ nhớ con.”

Trần Mỹ Phượng mỉm cười gấp bức thư lại, lời trong lời ngoài đều có ý trêu chọc đến mức mặt Tô Văn Tuệ đỏ bừng.

Lần trước viết thư vội vàng, lần này Tô Văn Tuệ muốn thuận tiện gửi vài thứ qua, cô quyết định hỏi thăm tình hình và khí hậu ở biên giới thế nào, ở quê đã vào cuối thu, càng về sau trời càng lạnh, biên giới ở phía nam, khí hậu chắc chắn không giống.

Ngày hôm sau cô đi hỏi biên tập Thạch, người được tòa soạn công nhận là “Bản đồ sống”, “Bách khoa toàn thư”.

“Bên kia không lạnh lắm, lạnh lắm chỉ 5 đến 6 độ, nhưng nhiều rừng núi, nhiều chướng khí, dân bản địa đã quen nhưng người bên ngoài rất khó thích ứng.”

Chuyện này Tô Văn Tuệ đã từng nghe nói, cô khiêm tốn hỏi: “Vậy phải làm gì để làm quen với chướng khí?”“Thời cổ người ta cho rằng chướng khí là khí độc, trên sử sách có ghi lại, “phía nam có chướng khí, chim buổi sáng không thể bay”, hiện tại khoa học nghiên cứu chướng khí là do thực vật phân hủy ra, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng dễ hấp dẫn muỗi hoặc rắn độc, không may mắn bị đốt có thể bị bệnh.”