Xuyên Không Làm Pháo Hôi, Ta Quyết Đổi Vận Mệnh

Chương 7: Nịnh nọt

Kim Nguyên Nguyên bĩu môi.

[Xì, ông còn thiếu con gái sao? Ái thϊếp Tang Tiểu Uyển của ông chẳng phải đã sinh cho ông một nữ nhi rồi sao, năm nay đã mười lăm tuổi rồi đấy!]

Kim Nhược Vân nhìn ông ta, ánh mắt đầy thất vọng.

Thế mà... Thế mà còn có một nữ nhi nữa sao, rốt cuộc ông ta đã giấu giếm bà bao nhiêu chuyện!

Cố Bá Thanh năm đó là Thám Hoa lang, diện mạo tuấn mỹ bậc nhất.

Năm nay đã ngoài ba mươi, tuổi tác và địa vị càng khiến ông ta thêm quyến rũ.

Nhưng bà vì sinh con cho ông ta, sinh liên tục hết đứa này đến đứa khác, thân thể sớm đã tổn hao nghiêm trọng.

Không còn phong thái của tiểu thư nhà họ Kim nữa, trong mắt chỉ còn phu quân mà thôi.

Nhưng dù sao họ cũng là phu thê mười mấy năm, bà quyết định cho ông ta thêm một cơ hội nữa.

"Phu quân, chàng có điều gì muốn nói với thϊếp sao?"

Cố Bá Thanh như chợt nhớ ra điều gì, ngồi sát lại gần Kim Nhược Vân.

Duỗi tay ôm vai bà, nịnh nọt nói.

"Vân Nhi à, mẫu thân ta dẫn muội muội từ nông thôn đến, phụ thân ta mất sớm, muội muội vẫn luôn mang họ nương, trượng phu nàng cũng đã qua đời, để lại hai đứa nhỏ."

"Mãi đến gần đây họ mới viết thư cho ta, ta mới hay biết, toàn là người già phụ nữ và trẻ con, sống ở vùng sâu vùng xa nông thôn, ta thật sự không yên lòng."

"Phủ chúng ta có nhiều phòng trống như vậy, mẫu thân tuổi cao, ta muốn đón các nàng về phủ ở cùng, nàng hiếu thuận như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý chứ."

Kim Nhược Vân bình tĩnh ném rớt cánh tay ông ta.

Ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nhìn ông ta, đáy mắt tràn ngập sự thất vọng.

"Phu quân, chàng không cần phải cẩn thận như vậy, dù toàn bộ phủ đều do tiền của thϊếp mua, chàng thăng quan thϊếp cũng chuẩn bị vô số tiền bạc, chàng muốn đón mẫu thân đến ở, làm sao thϊếp lại không vui cho được."

Không cho vào thì làm sao trả thù bọn họ đây.

Họ đối xử với mình như vậy, ta tuyệt đối không bỏ qua!

[Đúng đó! Để họ đến đi, đến lúc đó con sẽ giúp nương cùng nhau đối phó bọn họ!]

Nghe thấy tâm tư của con gái, Kim Nhược Vân trong lòng bớt khó chịu hơn.

Cố Bá Thanh nghe lời này vốn nên vui mừng nhưng lại cảm thấy bà đang ám chỉ mình ăn cơm mềm.

Chắc là ông nghĩ nhiều rồi.

Kết hôn mấy năm nay, lời ông ta nói với Kim Nhược Vân cái đầu đất này chưa từng phản bác.

Cho tiền thì cho tiền, ngay cả phủ này cũng là của bà, mấy năm trước còn tặng cho ông ta.