"Ngon." Nàng ta gật đầu, trộn đều đậu hũ non, ăn ba miếng hết sạch, dạ dày ấm áp, cả người đều dễ chịu. Rõ ràng lúc nãy không thấy đói, giờ lại ăn ngon miệng.
Ăn xong, nàng ta lau miệng: "Đây là món của đầu bếp nào ở nhà bếp lớn làm, nên thưởng."
Lão phu nhân nghẹn lời.
Từ thị biết tính khí của tiểu cô, tất nhiên không muốn trả lời câu hỏi này để tránh nàng ta khó chịu.
Thế là cả hai người đều im lặng.
Vẫn là ma ma đứng bên cạnh thấy không khí im lặng kéo dài không ổn, bèn đứng ra đáp: "Thưa Tứ tiểu thư, là Tam phu nhân làm ạ."
Tam phu nhân?
Tạ Bội sững sờ, ai cơ?
Nàng ta chớp chớp mắt, mấy giây sau mới hiểu ra, giọng nói đột nhiên trở nên the thé: "Là Khương thị làm á?!"
Nàng ta suốt ngày bận rộn may vá y phục, thưởng phạt, viết thư cho hảo tỷ muội... gần như đã quên mất người này rồi.
Lão phu nhân không hề trách mắng nàng ta vô lễ, dám gọi thẳng tên húy của tẩu tẩu, chỉ giải thích: "Đây quả thực là bữa sáng do tẩu tẩu con đưa tới." Trong lòng lại không mấy tin là do Khương Thư Yểu đích thân làm.
Tạ Bội bực bội nói: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nàng ta mang điểm tâm đến làm gì, nhà bếp lớn thiếu đầu bếp hay sao, hay là mẹ đây thèm thuồng bát đồ ăn của nàng ta, chẳng phải chỉ là đậu hũ thôi sao?" Tạ Bội cảm thấy xấu hổ, bản thân lại ăn đồ ăn do Khương Thư Yểu mang đến, còn khen ngon, giờ ăn rồi cũng không thể nhổ ra, thật mất mặt.
Trước mặt nàng ta là chiếc bát sứ nhỏ trống không, muốn nói thêm vài lời khó nghe cũng không thốt ra được, môi mấp máy, đột nhiên đứng dậy, buồn bực nói: "Con đi trước đây, mẹ cứ từ từ dùng bữa."
Nàng ta đỏ mặt chạy đi, để lại Từ thị và lão phu nhân ngượng ngập.
Bữa cơm này thật không vui vẻ, lão phu nhân mất cả khẩu vị, phẩy tay bảo người dọn đi.
Từ thị cũng không cần thiết phải ở lại nữa, hành lễ cáo lui.
Ra khỏi Thọ Ninh đường, Từ thị nhìn bóng lưng nha hoàn đi dọn thức ăn khuất dần, khẽ nhíu mày. Thức ăn lão phu nhân dùng qua tất nhiên sẽ đổ vào thùng cám heo, nhưng bát đậu hũ kia chắc sẽ làm lợi cho nha hoàn ở nhà bếp lớn.
Từ thị nghĩ đến bát đậu hũ non ngọt, thầm tiếc nuối.
…
Tạ Tuân dùng bữa trưa cùng đồng liêu ở Đông cung, cả bữa ăn cứ lơ đãng, ăn miếng thịt gà sợi lại nhớ đến cánh gà tối qua, ăn miếng cơm lại nhớ đến mì tương đen tối qua.
Những món ăn này quả thực nhạt nhẽo, hơn nữa món ngon nhất cũng không đến lượt bọn họ ăn, cho nên còn không bằng ăn ở nhà.
Lâm Thành ăn xong phần của mình, ngẩng đầu thấy Tạ Tuân còn thừa lại hơn phân nửa, liền quan tâm hỏi: "Bá Uyên, huynh có tâm sự gì sao?"
Tạ Tuân hoàn hồn, lắc đầu, đặt đũa xuống nói: "Chỉ là không có khẩu vị thôi."
Lâm Thành lộ ra vẻ mặt hiểu ý, vỗ vỗ vai hắn đầy thông cảm.
Tạ Tuân là người tài giỏi xuất chúng trong số những người cùng trang lứa, được Hoàng thượng đích thân chọn làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, trong sáng như trăng, khiêm tốn, xứng đáng với danh xưng "Bác vật quân tử". Tuấn tú xuất chúng, không ai sánh bằng, thiếu niên lang ở kinh thành ai cũng xem hắn là tấm gương.
Nhưng mà, chính là như vậy một vị lang quân, lại cưới một vị nữ tử như thế, thật sự là…
Lâm Thành trước đây từng gặp Khương Thư Yểu, nữ tử này ăn mặc kỳ quái, cử chỉ thô tục, toàn thân không có một điểm nào xứng đôi với Tạ Tuân.
Nghĩ đến Tạ Tuân thành thân đã hơn một tháng, ngày ngày phải đối mặt với người vợ như vậy, e là ngày ngày đều chịu đựng dày vò.
Hắn ta đề nghị: "Hôm nay tan làm, chúng ta rủ bằng hữu đến Túy Tiêu lâu uống vài chén, huynh thấy sao?"
Tạ Tuân nhướng mày, lắc đầu nói: "Để hôm khác đi, hôm nay trong nhà có việc, ta muốn về sớm." Hôm nay Khương Thư Yểu nói muốn dùng bữa tối cùng hắn, khụ... hắn đã đồng ý rồi, thì không thể để người khác chờ đợi vô ích.