"Không có gì, chàng cứ ăn tiếp đi." Khương Thư Yểu thật sự bất lực, một người ăn lẩu cay Tứ Xuyên vậy mà có thể ăn ra cái dáng buông đũa là muốn ngâm thơ, thật là quá kỳ quái!
Phải làm sao đây, thật muốn xem hắn ăn xiên que sẽ như thế nào.
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, thấy Tạ Tuân gắp một con tôm vào bát, nàng nhíu mày.
Khương Thư Yểu chỉ rút chỉ lưng tôm, còn Tạ Tuân từ nhỏ đến lớn ăn tôm đều được làm sạch sẽ, gặp phải con tôm còn nguyên đầu đuôi nhất thời không biết ăn thế nào.
Hắn không thích có người đứng bên cạnh khi ăn cơm, bây giờ đến cả người bóc tôm cũng không có.
Khương Thư Yểu không biết nói gì cho phải, gắp một con tôm, nói với hắn: "Xem ta ăn thế nào nhé."
"Cắn đầu... cắn đuôi... vỏ giòn lắm, chạm nhẹ là bong ra." Nàng vừa nói vừa làm mẫu: "Thấy chưa, thế là bóc xong rồi."
Khóe mày Tạ Tuân giật giật, dáng vẻ này thật quá bất nhã!
Khương Thư Yểu mặc kệ hắn nghĩ gì, lại bắt đầu ăn như gió cuốn, Tạ Tuân do dự một hồi cũng học theo nàng. Khi đi du ngoạn bên ngoài hắn cũng chưa từng câu nệ như vậy, quá câu nệ ngược lại thành cổ hủ.
Sau khi ngộ ra, hắn học theo động tác của nàng Thư Yểu, dùng răng bóc vỏ tôm. Con đầu tiên bóc thật khó khăn, con thứ hai miễn cưỡng quen tay, con thứ ba dần dần trôi chảy... Cũng chẳng biết đã bóc bao nhiêu con, trên đĩa dần dần chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Khương Thư Yểu cắm cúi ăn cơm, một lát sau phát hiện điều bất thường, sao trong nồi không còn một con tôm nào?!
Nàng đưa mắt nhìn về phía Tạ Tuân, ai da tất cả đều đã vào bụng hắn rồi.
Nàng tăng tốc độ, càng ăn càng nhanh, Tạ Tuân bị nàng ảnh hưởng, cũng theo đó tăng tốc, hai người ăn đến toát mồ hôi hột, chỉ thiếu nước vùi đầu vào bát cơm.
Cuối cùng thật sự không thể ăn thêm được nữa, Khương Thư Yểu mới buông đũa, nhìn vào thức ăn trong chậu, chỉ còn lại đáy. Lúc mới ra khỏi nồi, nàng còn nghĩ đã làm quá nhiều, ước chừng nàng và Tạ Tuân chỉ có thể ăn hết một nửa, không ngờ người này lại ăn khỏe như vậy.
Ăn xong, Khương Thư Yểu đi dạo trong sân để tiêu cơm, Tạ Tuân lại trở về thư phòng đọc sách, đợi đến khi trong sân không còn bóng dáng nàng mới lén lút ra khỏi thư phòng.
Hắn còn no căng hơn cả Khương Thư Yểu, hôm nay ở Tương Dương Bá phủ đã ăn rất nhiều, buổi tối lại thêm một bữa, đủ lượng ăn hai ngày rồi.
Tạ Tuân ra khỏi viện đi vòng vòng ngoài sân một vòng, vừa mới thấy thoải mái một chút, đã bị đại ca và nhị ca đang ngắm trăng ở đình bên cạnh rừng trúc nhỏ giữ lại đánh cờ, hai tên kỳ thủ dở tệ đánh một lúc là cả canh giờ, ngồi lâu đến mức Tạ Tuân đau quặn cả dạ dày.
Trở về thư phòng rửa mặt lên giường, trở mình mãi vẫn không ngủ được vì no, hắn bèn đứng dậy ra ngoài luyện kiếm một lúc, gió đêm thổi qua, càng thêm tỉnh táo.
Sau một hồi lăn lộn như vậy, mãi đến canh tư mới ngủ được, mà ngày hôm sau hắn còn phải trực ban, đương nhiên là dậy muộn.
"Gia, mang theo chút điểm tâm ăn dọc đường đi ạ." Tiểu tư thân cận Tri Nghiên vừa chạy theo vừa gọi.
Tạ Tuân vừa đi vừa chỉnh tay áo, đáp: "Không ăn nữa."
"Gia, dù sao cũng nên lót dạ một chút ạ."
"Không cần đâu." Tạ Tuân đi đến cửa rồi lại quay trở lại, suýt nữa đυ.ng phải Tri Nghiên: "Ngọc bội của ta đâu?"
"Đây đây ạ." Tri Mặc từ sau bình phong chạy ra, đưa ngọc bội cho Tạ Tuân.
Tạ Tuân đeo ngọc bội vào, vội vã đi ra ngoài.
Tri Nghiên vẫn còn đi theo sau lải nhải: "Vậy gia đi ngang qua cuối ngõ thì rẽ vào mua một cái bánh nướng cũng được ạ."
Tạ Tuân không kiên nhẫn: "Biết rồi."
Chủ tớ một người đi nhanh một người đuổi theo, cách đó không xa truyền đến một giọng nói tò mò: "Ơ, chàng cũng ngủ dậy muộn à?"
Tạ Tuân vội vàng dừng lại, nghiêng người nhìn sang.