Chiến Thất Quốc

Chương 45

Chương 45: Sư đồ đồng đường
Mùa xuân ở Nam quốc đến rất sớm, tại hai bên bờ sông Vu quận, hoa đào rực rỡ tươi tốt, có hai nam tử một trước một sau men theo bờ sông chầm chậm đi tới.

Tử Tân và Văn Trọng không hổ là sư đồ, thần sắc hai người tựa như đúc cùng một khuôn mà ra, đều mang biểu cảm đã định liệu trước mọi việc, vạn sự đều nắm trong lòng bàn tay. Dùng lời của Hạo Nhiên để miêu tả, thì chính là ngạo mạn thành cuồng.

Nhưng thời khắc này Tử Tân lại mang theo vài phần sầu lo, vừa theo sau Văn Trọng, vừa không yên lòng mà nhìn nước chảy trên sông. Vô số cánh hoa bị gió cuốn rơi xuống mặt nước, men theo dòng chảy trôi về phương đông.

Tử Tân đi được nửa đường thì dừng chân thở dài một tiếng, không tiếp tục tiến bước nữa.

Văn Trọng đi được vài bước, không thấy Tử Tân theo sau, bèn mắng mỏ: “Nam tử hán đại trượng phu, tại sao lại mang vẻ mặt lưỡng lự chần chừ đó? Do do dự dự y hệt đàn bà, còn ra cái gì nữa?”

Tử Tân bị quát như thế, lập tức như phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng sống lưng, đi theo bước chân Văn Trọng.

Thể hình Văn Trọng lực lưỡng, còn cao hơn Tử Tân nửa cái đầu, Tử Tân suy nghĩ thật lâu, sau đó nói: “Đồ nhi đang do dự…Tuy lúc trước đã đáp ứng Binh chủ mang Thần Nông đỉnh về, nhưng thấy Hạo Nhiên hiện giờ, đồ nhi thật sự không đành lòng cướp đoạt”

Khóe miệng Văn Trọng khẽ nhếch, nhưng y đưa lưng về phía Tử Tân, nên Tử Tân hoàn toàn không phát hiện ra, Tử Tân lại than thở: “Khoảng thời gian không có Cô bên cạnh, phỏng chừng Hạo Nhiên đã chịu không ít khổ sở…”

Trong lời nói của Văn Trọng thoáng chứa tiếu ý, y bảo: “Ngươi vốn là một người có trách nhiệm, cho dù thiên hạ sụp đổ, sinh linh đồ thán, tự bản thân mình sống vui vẻ cũng không sao. Nhưng ngươi chung quy vẫn có nút thắt không thể tháo gỡ”

Tử Tân gật đầu nói: “Phải, không thể sống vui vẻ được, Hạo Nhiên tuy hành sự tùy hứng, ngây ngô dại dột, nhưng đối với chuyện tìm thần khí này, lòng tin của y lại cực

kỳ kiên định, Cô cũng không biết y có được lòng tin đó từ đâu…”

Văn Trọng hờ hững nói: “Lòng tin của ngươi, chung quy địch không lại lòng tin của y”

Tử Tân thở dài, nói: “Nhưng thế gian của mấy ngàn năm sau, tiên đạo vẫn còn đó, vẫn còn người có thể hỏi được, cũng không đến nỗi…”

Văn Trọng nghe thấy lời này, trong lòng khẽ động, y bất chợt hỏi: “Các ngươi từ hậu thế về đây, có từng gặp ta ở hậu thế không?”

Tử Tân sững sốt.

Thánh nhân có khả năng qua lại huyền môn, quay về thời viễn cổ, nhưng tiên nhân nhất định là không thể, chưa từng nghe qua trên lịch sử có truyền thuyết nào nói về tiên đạo khắp trời đều chết cả, vậy từ thánh nhân trở xuống…thì thế hệ thiên đình gồm Côn Lôn Kim Ngao đảo đã biến đi đâu rồi?

Tử Tân mơ hồ cảm giác được, điều này có lẽ là điểm bất hợp lý sẽ vạch trần hết thảy. Hậu thế không có Văn Trọng, chỉ còn mỗi mình Đông Hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng không để hắn có thời gian suy nghĩ cẩn thận, thì tiếng la “Tới bắt ta đi_____” đã truyền vào tai sư đồ hai người.

Giọng Thông Thiên: “Các ngươi tới bắt ta đi nào_____”

Giọng của Kinh Kha và Cao Tiệm Ly: “Cục cưng_____không được chạy_____bắt dính nè_____hây dô!”

(Thông Thiên ngượng ngùng cười ha ha, Cao Tiệm Ly gian manh cười he he, Kinh Kha *** đãng cười hí hí).

Giọng Hạo Nhiên: “Ta nói các ngươi chơi cái trò não tàn này cả ngày trời rồi đấy!! Không thấy chán hả?!! Mau giải trừ vách chắn hoa đào đi, còn có chính sự phải làm đây này!”

Sắc mặt Văn Trọng thoáng chốc trở nên cực kỳ cổ quái, nháy mắt giận tím mặt quát: “Các ngươi đang làm gì!”

Tử Tân bị dọa không nhẹ, vội nói: “Sư phụ! Chậm đã!”

Tử Tân nghĩ muốn vỡ đầu cũng không thông vì sao Văn Trọng lại phát hỏa tới như vậy, nháy mắt y giũ kim tiên, quất thẳng một roi đánh nát màng ngăn bên ngoài rừng hoa đào!

Vô số cành gãy lá rụng bay tung tóe đầy trời, Tử Tân la lớn một tiếng, ôm đầu vọt vào rừng đào.

Lúc này trong rừng đào, ba người đang chơi trò “Viên ngoại và tiểu Thúy” đồng thời sửng sốt, Kinh Kha vẫn còn giữ nguyên tư thế múa may hai tay trong không trung, mọi người cùng nhìn về phía Văn Trọng mặt mày xanh mét.

Hạo Nhiên cau mày nói: “Tử Tân?”

Tử Tân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nói: “Cô đi ven sông tìm ngươi đã lâu, hóa ra là ở chỗ này”

Trước mắt Cao Tiệm Ly bịt một miếng vải đen, hắn nghiêng đầu qua nói: “Các ngươi quen nhau à?”

Hạo Nhiên khó có thể phát hiện mà lùi một bước, cục diện quỷ dị đến mức không thể quỷ dị hơn nữa.

Thông Thiên cười dài đứng yên, Tử Tân lại tiến thêm một bước, Hạo Nhiên lại lùi một bước, nói: “Thần Nông đỉnh đang ở trong tay Bạch Khởi và Từ Phúc, hiện ngươi đổi hướng đuổi theo chắc vẫn còn kịp”

Tử Tân lắc đầu: “Không, Hạo Nhiên, ngươi theo Cô đi, Binh chủ muốn gặp ngươi một lần”

Hạo Nhiên mím môi, nói: “Ta không đi, chuyện này liên quan gì tới hắn?”

Tử Tân: “Đi theo ta, Hạo Nhiên”

Hạo Nhiên tức giận nói: “Ta không đi! Ngươi tự về một mình đi!”

Cục diện lâm vào trạng thái giằng co, hai người vừa gặp mặt lại bắt đầu chiến tranh lạnh.

Sau cùng Văn Trọng phá vỡ sự tĩnh lặng, mở miệng nói: “Trở về thôi”

Thông Thiên nghiêng mắt lười biếng liếc Văn Trọng, cười nói: “Không về, Hạo Nhiên cũng không đi, ta còn về làm gì?”

“…”

Văn Trọng phẫn nộ nói: “Đó là chuyện của hai người họ, người theo ta về! Trú ngụ lâu ở hạ giới sẽ quấy nhiễu thiên đạo!”

Thông Thiên khoác một tay lên vai Hạo Nhiên, nói: “Không đi”

Văn Trọng bó tay không biết làm sao, ráng nhịn cơn tức, nén giận nói: “Lúc trước là đồ nhi không phải, xin lỗi sư phụ”

Thông Thiên nói với Hạo Nhiên: “Đại sư huynh ngươi một mặt thì nhận lỗi, nhưng trong bụng lại đang rủa thầm đấy”

Hạo Nhiên đổ dầu vào lửa: “Chứ còn gì nữa, trước đó mấy ngày y còn quất ta một roi…”

Văn Trọng giống như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, ý niệm duy nhất chỉ muốn loạn oanh loạn tạc cuồng lôi lên tận chín tầng mây, hủy Đào hoa cốc này thành tro bụi. Hạo Nhiên hả hê nhìn Văn Trọng, đùa à, khó khăn lắm Thông Thiên mới hạ thế, có tấm bùa hộ thân siêu cấp này bên mình, sao có thể để sư phụ đi được?

Văn Trọng nhịn hết nổi, nói: “Tại sao sư phụ không chịu về Kim Ngao đảo?”

Thông Thiên đáp: “Chả tại sao cả, chỉ là không muốn về thôi”

“…”

Đàm phán tan vỡ, vài trăm ý niệm lướt qua trong đầu Văn Trọng, Thông Thiên thân là thánh nhân, tuyệt đối không thể nán lại phàm trần quá lâu, không bàn tới chuyện can dự vào luật trời, chỉ cần nhúng tay vào chuyện của Hạo Nhiên thôi là cũng đủ khả năng gây ra vô số hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng muốn bắt Thông Thiên trở về, Văn Trọng tuyệt đối không có bản lĩnh đó, tính sao giờ?

Văn Trọng vốn không lanh lợi, bình thường cũng hay bị Thông Thiên quay như chong chóng, những ý nghĩ này đều viết hết lên mặt y, ngay cả Hạo Nhiên cũng nhìn ra được.

Hạo Nhiên nói với Thông Thiên đang khoác vai mình: “Sư phụ, y muốn bắt người về kìa, tính sao giờ?”

Thông Thiên giơ ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa lên, làm động tác “Vạn sự có ta”, sắc mặt Văn Trọng đã rét lạnh như băng sơn, y lại tiến thêm bước nữa, nói: “Các ngươi…”

Đột nhiên Thông Thiên trở tay câu cổ Hạo Nhiên, quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa la: “Ngươi tới bắt bọn ta đi_____”

Văn Trọng triệt để sụp đổ.

Thoáng chốc Hạo Nhiên tuôn ra một tràng cười điên cuồng khó lòng kiềm nén, Văn Trọng và Tử Tân vội đuổi theo, những cây đào lui ra lớp lớp, Hạo Nhiên một mặt bị Thông Thiên kéo ngược chạy ra khỏi rừng đào, một mặt hô: “Các ngươi_____tới bắt bọn ta đi nào_____”

Lúc này Thái tử Đan và Điền Quang đang chờ đợi khổ sở ngoài rừng đào, Đồng tiên sinh vào đó du thuyết cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy ra, đang lo lắng thì chợt thấy rừng đào rộng mở thông suốt, lập tức cảnh sắc cây ngã nhà nghiêng trong sơn cốc trình hiện toàn bộ ngay trước mắt, Đồng tiên sinh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo ngược cổ tay một người lao ra khỏi sơn cốc.

Hai nam tử cao lớn đuổi sát không tha phía sau, Văn Trọng hét: “Muốn đi đâu! Chậm đã!”

Thái tử Đan chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người thoáng vụt qua, gương mặt Hạo Nhiên xuất hiện, cười vẫy tay với hắn: “Hê…”

“…Đồ đệ…”

Sắc mặt Điền Quang biến đổi dữ dội: “Chuyện gì xảy ra vậy?!”

Thái tử Đan mờ mịt cả đầu trông theo phương hướng Thông Thiên và Hạo Nhiên vừa chạy xa, nói: “Lúc nãy người nọ là…”

Điền Quang tinh mắt, thoắt cái đã liếc thấy màu thanh bào nọ: “Là Đồng tiên sinh?”

Thái tử Đan ù ù cạc cạc: “Sao ta giống như vừa thấy sư phụ nhỉ?”

Lời còn chưa dứt thì Văn Trọng và Tử Tân đã chạy tới trước mặt, Thái tử Đan mới tỉnh ngộ đây không phải ảo giác, mất hồn mất vía nói: “Sư…sư phụ Tử Tân!”

Tử Tân vội nói lớn: “Mau đi khuyên sư phụ ngươi! Y bị kẻ xấu bắt cóc chạy mất rồi!”

Một canh giờ sau.

Hạo Nhiên và Thông Thiên giáo chủ người nằm người ngồi dưới một tán cây, Thông Thiên giáo chủ đè tay lên cây đào bên cạnh hai người, hoa trên cây đào nọ nở rồi tàn, tàn rồi kết trĩu quả, quả chín rụng xuống đất, kế tiếp cái cây nọ trải qua giai đoạn khô héo, sau lại đâm chồi nảy lộc, đơm hoa, cánh hoa rơi lất phất.

Hạo Nhiên mệt mỏi nói: “…Chính là kết quả như vậy, một khi đại sư huynh tới, thành Hàm Đan bị phá chỉ là chuyện sớm muộn, phỏng chừng Lý Mục cũng đã chết rồi”

Thông Thiên thờ ơ nói: “Vậy còn kết nghĩa gì nữa, bất quá chỉ muốn lợi dụng ngươi thôi, đồ nhi ngốc à”

Hạo Nhiên: “Biết chẳng phải là gì, nhưng dù sao người nọ cũng cho ta cái này”

Hạo Nhiên lấy lệnh bài của Lý Mục từ trong ngực ra, Thông Thiên trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Tục ngữ có câu sống chết có số, mệnh là do trời, suy cho cùng, trên ghi chép ở đời sau của các ngươi, người này cũng đã sớm chết rồi…Nhưng nếu muốn lách thiên đạo, cứu hắn một mạng, cũng không phải không thể”

Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, nói: “Cứu được sao? Phàm nhân đã bị chú định phải chết cũng có thể cứu à?”

Thông Thiên nheo mắt, gật gật đầu.

Hạo Nhiên giống như trộm nhìn được một chuyện cực kỳ bất hợp lý, giọng nói y hơi run run: “Sư phụ, sao chưa từng nghe người nói qua? Cái gì mà lách thiên đạo? Thiên đạo chẳng phải là vạn pháp quy nhất, quản chế ba ngàn năm thế giới sao, hết thảy trên lịch sử đều đã được định sẵn rồi, làm sao cứu?”

Thông Thiên lẩm bẩm: “Lịch sử cũng không phải hoàn toàn không thể sửa đổi, vốn luôn có một bước ngoặc tồn tại giữa rất nhiều việc từ nhân tới quả”

Lần này Hạo Nhiên hoàn toàn nghe không hiểu.

“Sư phụ_____!” Thái tử Đan từ xa chạy tới, bổ nhào lên người Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên vội ôm lưng Cơ Đan, để hắn ngồi xuống, trầm giọng nói: “Chậm đã! Đợi lát nữa hẳn ôn chuyện! Cơ Đan ngươi không được phép xen miệng vào!”

Thái tử Đan nghi hoặc quan sát Hạo Nhiên và Thông Thiên giáo chủ, nói: “Đồng tiên sinh?”

Hạo Nhiên đáp: “Đồng tiên sinh là sư phụ ta”

Thái tử Đan hít vào một hơi, lúc này mới hiểu ra, người nam nhân cả ngày biếng nhác này cư nhiên lại là cao nhân thâm tàng bất lộ, sư tôn của Hạo Nhiên, vậy hẳn tu vi dị thường hơn rất nhiều?

Thái tử Đan cung kính không nói một lời, an tĩnh cùng Hạo Nhiên nghe Thông Thiên giáo chủ trình bày.

Thông Thiên tựa đầu lên thân cây đào nọ, trong đồng tử phản chiếu bầu trời quang vạn dặm, hoa rơi lả tả, hắn chầm chậm nói:

“Chuyện này ngay cả sư phụ cũng không rõ mấy…Đều bảo rằng Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm là thiên đạo, nhưng, thiên đạo chân chính cũng không phải là ngươi, Tam Thanh từng vì chuyện này mà tra xét rất lâu, nghĩ muốn nát óc cũng không tìm ra duyên cớ”

Hạo Nhiên than thở: “Nghĩa là sao? Sư phụ, ta cầu người! Lúc này đừng vòng vo Tam quốc nữa, nói trọng điểm đi”

Thông Thiên đáp: “Trước tiên nói chuyện cứu người, thời thượng cổ có một trận pháp, tên gọi là ‘Thiên nữ bạch ngọc luân’, các ngươi có biết không?”

Hạo Nhiên mờ mịt đáp: “Chưa từng nghe qua”

Thông Thiên nói: “Con gái của Phục Hi và Nữ Oa – Bạch Ngọc – vì vượt cửu thiên lôi kiếp mà cả hồn lẫn xác đều bị diệt, hai vị thường thần viễn cổ bèn chế tạo ra Phục Hi cầm và Nữ Oa thạch, bày bố một trận pháp, chiêu hồi du hồn phân tán giữa thiên địa của nàng ta về, hơn nữa Nữ Oa còn chia ra một hồn ban cho Bạch Ngọc…”

Hạo Nhiên nhịn không được nói: “Thượng thần cũng có ba hồn bảy phách sao?”

Thông Thiên mỉm cười nói: “Còn hơn thế nữa, thượng thần không có phách, ‘Phách’ là thứ chỉ phàm nhân mới có, trên người thượng thần có tám mươi mốt hồn, có thể hóa thành cửu thần, thế giới tam thiên, pháp tướng ngao du…Giống như ta và Lão Tử, Thiên Tôn chính là…Thôi, nói ra ngươi cũng không hiểu, chỉ cần biết rằng Nữ Oa chia một phần hồn cho Bạch Ngọc, giúp nàng phục sinh là được”

Hạo Nhiên: “Hay nói cách khác, phải tìm được hai món thần khí Nữ Oa thạch và Phục Hi cầm mới có thể cứu sống người?”

Nhưng Thông Thiên lại đang nghĩ ngợi chuyện khác đến xuất thần, hắn “Ừm” một tiếng, thái tử Đan lại nói: “Sư phụ của sư phụ…cũng có tám mươi mốt hồn?”

Thông Thiên cười nói: “Không, Tam Thanh được tạo thành từ một hơi thở của Bàn Cổ, ta chỉ có hai mươi bảy hồn”

Hạo Nhiên và Thông Thiên mạnh ai nấy nghĩ chuyện của mình, thuận miệng nói: “Vậy…tám mươi mốt phần hồn của đại thần Bàn Cổ đã phân cho các người rồi…”

Nhưng Thông Thiên lại nói: “Hồn của Bàn Cổ chẳng liên quan gì tới chúng ta cả, nghiêm túc mà nói, hẳn là cái hơi cuối cùng mà Bàn Cổ thở ra kia đã hóa thành nguyên thần Tam Thanh, kế tiếp phân chia thành thánh”

Hạo Nhiên cũng không nhận rõ được sự khác biệt trong chuyện này, chỉ gật gật đầu, nhưng thái tử Đan lại hỏi: “Vậy tám mốt hồn của Bàn Cổ hóa thành ai?”

Hạo Nhiên cau mày: “Ta cũng chưa từng nghĩ về chuyện này, truyền thuyết kể rằng sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, xương cốt hóa thành núi cao, máu hóa thành sông biển, đôi mắt hóa thành nhật nguyệt…Nhưng không hề đề cập tới hồn của ông ta đi đâu, nghĩ chắc là đã tản vào thiên địa, đâu đâu cũng có”

Thông Thiên trầm giọng nói: “Không, đồ nhi. Ngươi hãy tử tế nhớ lại truyền thuyết”

Thái tử Đan cũng từng đọc qua Sơn hải kinh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta chỉ nhớ trong sách bảo rằng, ông ta rất mỏi mệt, nên muốn ngủ”

Hạo Nhiên thờ ơ nói: “Ừm, vậy hồn của ông ta…có lẽ vẫn luôn say ngủ”

Thông Thiên hỏi: “Hạo Nhiên, trước khi ngươi đến, trận pháp mà Đông Hoàng nói với ngươi, cái trận mà mười thần khí đều bị hủy, tên gọi là gì?”

Hạo Nhiên: “Hài luật”

Thông Thiên lại hỏi: “Ông ta còn nói gì nữa không?”

Hạo Nhiên lục lại ký ức một lúc lâu, rồi đáp: “Thập thần khí đều hủy, hoàn đạo vu thiên”

Thông Thiên khẽ hít vào một hơi, nói: “Chính là bốn chữ ‘Hoàn đạo vu thiên’…Sư phụ suýt nữa đã bỏ lỡ câu quan trọng nhất rồi, hóa ra…ý nghĩa của thập thần khí ‘Hoàn đạo vu thiên’ mà Tam Hoàng nói…”

Hạo Nhiên loáng thoáng nhớ ra, lần đầu cùng Văn thái sư xung đột chính diện, dường như cũng đã nghe được lời giống vậy.

“Văn Trọng” Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, muốn dìm cứ dìm, ta không hề sợ đâu”

Văn Trọng làm lơ, chỉ nói: “Ở sâu trong Kim Ngao đảo, ta từng trộm thấy trên điển tịch thượng cổ viết về Tam Hoàng có vài câu thế này…”

Hạo Nhiên thầm rùng mình, chỉ nghe Văn Trọng nói tiếp: “Thập thần khí khởi động hai trận Hư không và Đánh mất, một làm trời, một làm đất, khi phát động sẽ làm tản linh khí thiên địa ẩn chứa trong thần khí đi, trả về cho tự nhiên, với ý nghĩa là ‘Hoàn đạo vu thiên’…”

Trong tích tắc lưu động thời gian trở nên cực kỳ chậm chạp, cánh hoa đào dừng giữa không trung.

Giọng điệu của Thông Thiên đã gần như mê sảng, hắn chậm rãi nói: “Hóa ra chúng ta đều đã bị lừa cả…Hoàn đạo vu thiên…Xem ra Bàn Cổ đã tỉnh lại từ lâu rồi”