Dị Giới Xâm Lược: Tôi Dựa Vào Trò Chơi Nuôi Trứng Để Phát Tài

Chương 24

Đồ Hải ngẫm nghĩ, khi xe đi qua ngã rẽ, anh ta xoay vô-lăng, cũng rẽ sang bên trái.

“Cậu có đi nhầm không?” Trịnh Gia Hưng hỏi.

Đồ Hải bắt đầu giảm tốc độ, ra hiệu cho anh ta nhìn phía trước có chướng ngại vật, rất nhanh xe đã bị chặn lại. Đồ Hải nói chuyện với cảnh sát giao thông chặn đường, hỏi sao không thể đi tiếp.

Cảnh sát giao thông cho biết trong núi phát hiện ra thú dữ tấn công người, đã phong tỏa núi, yêu cầu bọn họ quay đầu.

Đồ Hải rất nghe lời, quay xe rời đi, trong xe bắt đầu thảo luận.

Thông tin hiện có chia thành hai loại: một loại nói là vì thú dữ, một loại nói là vì bệnh truyền nhiễm.

Trịnh Nguyệt nói: “Có thể là một loại mới, bệnh truyền nhiễm do thú dữ tấn công người gây ra, giống như bệnh chó dại.”

Về mặt logic thì không có vấn đề gì, dường như đây là phỏng đoán chính xác nhất, nhưng——

“Nếu chỉ là như vậy, không cần thiết phải che giấu thông tin với dân chúng.”

Bệnh truyền nhiễm khác với các bệnh khác, nếu người dân chủ động hợp tác phòng ngừa sẽ có tác dụng bảo vệ lớn hơn, nếu đúng như bọn họ suy đoán, ít nhất phải thông báo cho dân chúng biết loại thú dữ nào đã gây ra bệnh truyền nhiễm.

Nguyên Chanh nói: “Trừ khi bọn họ xác định rằng loại thú dữ gây bệnh chỉ có ở núi Phúc Lâm, nhưng mà núi Phúc Lâm có gì đặc biệt sao?”

Trước đây, núi Phúc Lâm luôn là một ngọn núi rất bình thường, chưa từng nghe thấy những tin đồn kỳ quái như vậy.

Trong xe bỗng im lặng, mọi người đều nghĩ đến cùng một từ: hắc động.

Hắc động xuất hiện ở núi Phúc Lâm, rồi xuất hiện thú dữ được cho là gây bệnh truyền nhiễm, giờ đây quân đội đang đổ xô đến núi Phúc Lâm, điều này còn chưa đủ để khẳng định vấn đề nghiêm trọng hay sao?

Mao Điềm Điềm nói: “Nếu là như vậy, tại sao Triệu Anh Kiệt bọn họ lại không nói cho chúng ta biết?”

Trịnh Gia Hưng với vẻ mặt nặng nề nói: “Tính cách của Đổng Nhạc, có thể làm cậu ta im lặng giúp đỡ nói dối…”

“Chúng ta đi thôi.” Giọng Trịnh Nguyệt run rẩy, “Chúng ta quay lại trước, phía chính phủ chắc chắn sẽ xử lý tốt, còn chúng ta, chúng ta đi có lợi ích gì đâu?”

Đồ Hải không cam lòng: “Đến bệnh viện nhìn một cái, nhìn một cái rồi hãy đi.”

Anh ta muốn biết chính phủ đang giấu giếm bí mật gì, thậm chí có chút hối hận vì đã đưa vài cô gái đến đây, nếu không thì anh ta không cần phải lo lắng cho các cô gái, có thể tự mình hành động.

Trịnh Nguyệt đã có ý định rút lui, nhưng vì vẫn chưa tận mắt thấy, cô ấy chưa thực sự sợ hãi, Đồ Hải nói chỉ nhìn từ xa, cô ấy cảm thấy như vậy cũng không sao, nên không tiếp tục kiên quyết muốn quay về.

Vào thị trấn, thấy người đi bộ ngày càng nhiều lên, con đường trong thị trấn hẹp, xung quanh nhà cửa thấp bé, không có nhiều tòa nhà cao tầng.

Nguyên Chanh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bọn họ không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào.”

Ngay cả khẩu trang cũng không đeo, điều này không giống như tình hình có dịch bệnh truyền nhiễm.

Đồ Hải tắt định vị, hỏi một người đi đường về bệnh viện Phúc Lâm Sơn.

Người đi đường nói: “Không tiếp nhận bệnh nhân đâu, đi nơi khác đi, cái bệnh viện xx kia, các người lái xe khoảng hai mươi phút, không xa.”

Đồ Hải còn muốn hỏi tại sao không tiếp nhận bệnh nhân, thì một người phụ nữ trẻ tuổi đi xe điện ba bánh chạy ngang qua, dừng xe lại, khuôn mặt hoảng hốt: “Sao bệnh viện không tiếp nhận bệnh nhân vậy?”

Người đi đường thấy đứa trẻ phía sau cô ấy, ngạc nhiên nói: “Ôi, đứa bé bị bệnh sao?”

Nguyên Chanh lúc này mới để ý thấy sau lưng người phụ nữ là một cô bé nhỏ, có hai bím tóc, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt.

“Có phải bị say nắng không?” Mao Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Trịnh Gia Hưng nói: “Chúng ta có thuốc hoắc hương.”

Người đi đường dùng quạt tay quạt cho cô bé, người mẹ nói rằng bọn họ sống ở ngôi thôn bên dưới, con gái cô ấy hôm qua đã hơi sốt, uống thuốc hạ sốt của phòng khám trong thôn đã hết sốt, nhưng tối qua lại sốt trở lại. Bác sĩ phòng khám bảo cô ấy đưa con đi bệnh viện lớn, bệnh viện Phúc Lâm là gần nhà cô ấy nhất.

Bây giờ sắp đến bệnh viện, lại nói với cô ấy bệnh viện không tiếp nhận bệnh nhân, lại đi đến bệnh viện khác, xe điện của cô ấy ít nhất cũng phải mất ba bốn mươi phút.

Mặt trời ngày càng lên cao, trời nóng như vậy, cô ấy có thể chịu được, nhưng đứa trẻ đang bệnh thì không thể chịu nổi.

Trịnh Gia Hưng nói: “Các cậu tìm quán trà sữa hay chỗ nào đó ngồi một lát, tôi sẽ lái xe đưa hai mẹ con họ đến bệnh viện trước.”

Mọi người đều không có ý kiến, người phụ nữ nghe thấy bọn họ sẵn lòng giúp đỡ thì liên tục cảm ơn. Một người đi đường chỉ chỗ cho cô ấy đỗ xe, bảo rằng đỗ trước cửa tiệm nhà anh ấy sẽ không bị ai dời đi.

Người phụ nữ liên tục cảm ơn, rồi đỗ xe. Cô bé được mẹ bế xuống, cố vươn tay lấy ba lô trong giỏ xe.

Chiếc ba lô căng phồng, Nguyên Chanh sợ cô bé không cầm được, liền giúp một tay, nhưng khi cầm lên thì thấy nhẹ hều.

Trịnh Gia Hưng vẫy tay bảo hai mẹ con lên xe: “Lên xe đi, mọi người——”

“Tiếng gì vậy?”

Tiếng kêu kỳ lạ cắt ngang lời của Trịnh Gia Hưng. Sau tiếng kêu đầu tiên, hàng loạt tiếng rít chói tai vang lên, mọi người theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trời tháng tám trong xanh, một bóng đen từ xa nhanh chóng áp đến. Cùng với tiếng kêu, một nhóm người mặc chế phục xuất hiện, cầm loa kêu gọi dân chúng sơ tán.

“Tất cả mọi người hãy vào trong nhà, lánh gần đó, đóng kín cửa sổ!”

“Đi vào nhà, không ở lại ngoài trời, đóng chặt cửa sổ!”

“Trong tình huống nguy cấp, hãy giúp đỡ nhau!”

Với sự tin tưởng và chấp hành cao với chính phủ của người dân Trung Châu, những người ở ngoài lập tức hành động. Ai có thể về nhà thì về nhà, ai không về được thì nhanh chóng chui vào các cửa hàng ven đường.

“Nhanh nào, vào tiệm của tôi.” Người đi đường tốt bụng gọi nhóm của Nguyên Chanh. Có vẻ không kịp đưa hai mẹ con đến bệnh viện rồi, cô bé co người trong lòng mẹ, ôm chặt ba lô. Hai mẹ con cùng nhóm bạn bị kéo vào trong tiệm.

Tiệm này là tiệm cắt tóc, nhỏ hẹp, chỉ có hai chiếc ghế, được cái là không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa kính hai cánh.

Bọn họ hành động khá nhanh, vừa chạy vào trong tiệm thì ngoài cửa kính, tiếng kêu rít đã hòa lẫn với tiếng hét thất thanh.

“Đây là cái quái gì…” Trịnh Nguyệt ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa.

Nguyên Chanh quay lại, thấy vài con quái vật đang đuổi theo một người chưa kịp vào nhà, chúng cắn xé người ấy, quái vật kia to cỡ đầu người, đầu lớn mình nhỏ, vẫy đôi cánh trụi lông kỳ quặc, cái đầu nhăn nhúm như não lột da, miệng há rộng chiếm nửa cái đầu, miệng đầy răng sắc nhọn.

Người đi đường hét lên, ôm đầu chạy trốn, nhưng bị cắn trúng, quần áo mùa hè mỏng manh, cánh tay trần nhanh chóng bị cắn rách, máu tươi tuôn ra.

Bọn quái vật dường như rất nhạy với mùi máu, khi người đó bị thương, ngay lập tức có thêm nhiều con quái vật đuổi đến cắn xé.

Những chiến sĩ mặc chế phục lao tới giúp, dù có súng nhưng bọn họ không sử dụng, thay vào đó là cầm dao ngắn và xẻng quân dụng.

Những con quái vật nhỏ này không có khả năng phòng thủ cao, bị đánh chết, nhưng vì quá đông, và chúng bay nhanh, chỉ cần chậm phản ứng một chút là không thể tấn công được.

Chúng quá nhiều, ùn ùn kéo đến.

Từ các cửa hàng bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai, có vẻ có con quái vật đã xông vào nhà.

Chủ tiệm run rẩy lấy ổ khóa chữ U để khóa cửa, thường ngày chỉ cần gắn vào tay nắm cửa kính là xong, một tiệm cắt tóc nhỏ không có gì đáng để trộm.

Nhưng loại khóa này, nó khá dài!

Khóa xong cửa, hai cánh cửa kính đẩy nhau, để lộ một khe hở lớn, người không thể chui qua, nhưng kích thước của bọn quái vật thì thừa sức chui vào.

Một con quái vật “phịch” một tiếng đập vào cửa kính, răng sắc nhọn cào lên kính tạo ra âm thanh chói tai, nhìn gần thấy rõ bộ mặt xấu xí đáng sợ của nó, Trịnh Nguyệt hét lên, ôm lấy Mao Điềm Điềm run bần bật.