Dị Giới Xâm Lược: Tôi Dựa Vào Trò Chơi Nuôi Trứng Để Phát Tài

Chương 8

Sau khi đeo danh hiệu có thể giảm thời gian ấp trứng, Nguyên Chanh tò mò xem thời gian giảm được bao nhiêu, và khi mở mục ấp trứng ra, đúng là nó giảm đi “một chút”.

Giảm được sáu phút.

Có vẻ như hệ thống giảm theo phần trăm, thời gian ấp ban đầu là một tiếng, nên giảm khoảng mười phần trăm.

Cũng tạm được, dù gì có còn hơn không.

Xem xét mức giảm sáu phút này, Nguyên Chanh quyết định giữ danh hiệu.

Cô nghiên cứu thêm về nhiệm vụ mới và bất ngờ phát hiện tính năng thám hiểm vừa mở khóa không giới hạn số lượng ma vật có thể gửi đi. Điều đó có nghĩa là cô có thể cử cả năm con thạch trái cây của mình tham gia.

Nhưng đồng thời, cô nhận được thông báo cho biết thám hiểm có rủi ro, có thể khiến ma vật bị thương hoặc tử vong, nên cần cân nhắc kỹ.

Nguyên Chanh lập tức bỏ ý định cử hết đám thạch của cô đi. Nhìn chúng nhỏ bé và yếu ớt, đáng yêu thì rất đáng yêu, nhưng thật sự là không thể đánh.

Đến chân còn không có, di chuyển toàn dựa vào nhảy nhảy nhảy, hoặc như con thạch bùn, tự hòa tan mình ra để trườn chậm rãi trên mặt đất. Nếu gặp nguy hiểm, chạy cũng chạy không được.

Tuy nhiên, nhiệm vụ vẫn cần phải hoàn thành, nên Nguyên Chanh quyết định phái tiểu bùn và tiểu trong suốt đi thám hiểm.

Hai đứa này có khả năng ngụy trang, hy vọng khi gặp nguy hiểm, chúng có thể dựa vào năng lực ẩn mình mà tránh thoát.

Sau khi xác nhận gửi đi, hai trang sách của tiểu bùn và tiểu trong suốt trong sách khế ước của Nguyên Chanh trở nên trống rỗng, ở góc trên bên phải hiện lên thông báo “Đang thám hiểm...”.

Cô cũng không biết phải chờ bao lâu mới nhận được kết quả thám hiểm.

Lần này, khi thoát khỏi trò chơi, màn hình hiện ra một khung thông báo hỏi cô có muốn bật thông báo hay không.

Tối qua, dưới sự nhắc nhở của trò chơi, Nguyên Chanh đã thêm ứng dụng lên màn hình chính của điện thoại. Biểu tượng trò chơi là cuốn sách khế ước của cô, nhưng có một điều rất kỳ lạ, trò chơi này lại không có tên.

Giờ lại nhắc cô mở thông báo, Nguyên Chanh hơi do dự, cảm thấy việc cấp quá nhiều quyền riêng tư không an toàn lắm.

Nhưng nghĩ lại, thời nay chẳng ai có quyền riêng tư thực sự, điện thoại chẳng khác nào thiết bị nghe lén, miễn là không trộm tiền của cô, còn lại thì gì cũng được.

Vì rất muốn biết khi nào hai con thạch nhỏ sẽ về từ chuyến thám hiểm, cô quyết định bật quyền thông báo của trò chơi, và cũng thử kiểm tra xem mình có thể tắt bất cứ lúc nào không.

Tất nhiên, nếu trò chơi cứ gửi quảng cáo liên tục, cô sẽ tắt ngay lập tức.

Sau khi ăn trưa, cả nhóm quay lại cửa hàng, đổi cho nhóm đồng nghiệp khác ra ăn.

Vào buổi trưa gần như không có khách ngồi tại quán, nhưng đơn đặt hàng trà sữa giao đi lại đặc biệt nhiều, cũng may là cửa hàng bọn họ có đủ nhân sự, chia làm hai nhóm vẫn có thể ăn trưa đúng giờ.

Vừa về lại cửa lại, Nguyên Chanh đã bắt đầu nhận ca và làm các đơn trà sữa. Về phần thời gian nghỉ trưa, cô dự định sẽ nghỉ khi hoàn thành xong công việc.

Loại trà trái cây mới của cửa hàng bán rất chạy, đến nỗi ngay cả Mao Điềm Điềm cũng bận rộn không ngơi nghỉ, chẳng có thời gian nói chuyện phiếm. Nguyên Chanh nghe thấy âm thanh thông báo từ điện thoại, nhưng cô cũng không rảnh để kiểm tra.

Phải đến gần hai giờ chiều cửa hàng mới vãn khách, Nguyên Chanh rút điện thoại ra, đầu tiên là thu thập trứng.

Đó lại là một con thạch trái cây màu xanh lục. Cô lập tức phóng sinh nó và nhận được chín đồng vàng.

May là nhờ chín đồng vàng này mà tổng số vàng của cô đã vượt mốc một trăm.

Cô mở túi đồ ra để ngắm nhìn “đống vàng” của mình và phát hiện ra có một ô riêng chỉ chứa một đồng vàng.

Có vẻ như mỗi ô trong túi đồ có giới hạn số lượng, mỗi ô chỉ có thể chứa tối đa 100 đồng vàng. Nếu vượt quá 100, chúng sẽ chiếm thêm một ô khác.

Điều này làm Nguyên Chanh có chút thất vọng, cô còn tưởng có thể xem một "núi vàng" lớn chất đống, đó vẫn luôn là giấc mơ của cô.

Túi đồ vẫn còn một vài ô trống, nên Nguyên Chanh quyết định không chuyển số đồng vàng này vào kho.

Trước tiên cô đi nhận thưởng từ nhiệm vụ, đặt quả trứng thưởng vào trong tổ ấp. Nhìn vào thời gian ấp còn lại là 53 phút, Nguyên Chanh liền biết ngay đó lại là một con thạch trái cây.

Hoàn thành nhiệm vụ này, trại trứng đã được mở khóa, trên giao diện chính cũng sáng lên một biểu tượng nhỏ giống như chiếc lều trại.

Nguyên Chanh tạm thời không bận tâm đến trại trứng, cô còn đang lo lắng về hai con thạch được cử đi thám hiểm. Nhiệm vụ đã hoàn thành, điều này nghĩa là chúng đã trở về an toàn chăng?

Mở sách khế ước ra, Nguyên Chanh phát hiện chỉ có tiểu trong suốt trở về, cơ thể của nó dường như đã thu nhỏ lại một chút, héo úa ũ rũ nằm lăn ra trên trang sách của mình.

Sao thế này?

Nguyên Chanh không nhịn được mà đưa tay chạm vào, nhưng chỉ là màn hình điện thoại, tiểu trong suốt kêu một tiếng yếu ớt, cố gắng gượng dậy nhưng không thành công, lại nằm mềm oặt xuống.

Trông thật đáng thương.

Nguyên Chanh không dám chạm vào nó nữa, dưới trang sách của tiểu trong suốt xuất hiện thông báo: [Ma vật thạch trái cây trong suốt của bạn đã gặp phải trận chiến trong chuyến thám hiểm và rút lui chiến lược.]

Thì ra là bị đánh.

Tiểu đáng thương, may mà nó biết đánh không lại liền chạy.

Khoan đã, còn một con nữa thì sao? Tiểu bùncủa cô đâu rồi?

Nguyên Chanh vội vàng lật đến trang của tiểu bùn, nhưng trang giấy vẫn trống trơn.

Nguyên Chanh: !

Tiểu bùn sẽ không bị đánh chết chứ.

Nhưng bên cạnh vẫn hiện là "đang thám hiểm....", Nguyên Chanh thoáng yên tâmhơn chút, có lẽ vì nó chạy chậm, nên chưa về kịp. Đúng là thạch trái cây không có chân mà.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên âm báo. Nguyên Chanh tận mắt thấy một trang sách trống xuất hiện một con thạch trái cây màu vàng mập mạp, tròn vo như cục bông. Khi đi ra ngoài nó có cỡ này, mà khi trở về thì… lại lớn hơn nữa!

Sao lại thế này?

Lúc này, nhật ký thám hiểm của tiểu bùn cũng hiện lên: [Ma vật thạch trái cây màu vàng của bạn đã nhặt được một nhánh cỏ trên đường thám hiểm.]

Hả? Cỏ? Cỏ ở đâu?

Nguyên Chanh thử chạm vào tiểu bùn, nó phồng phồng lên, ép ra một nhánh cỏ từ trong cơ thể, rồi thả xuống bên cạnh mình.

Cỏ này, có chút quen mắt.

Nguyên Chanh chạm vào nhánh cỏ, một thông báo hiện lên:

[Một nhánh cỏ ngôi sao, có muốn thu thập không? Có/Không]

Nguyên Chanh:!

Cỏ ngôi sao này có thể dùng để xây thêm tổ ấp mới.

Tiểu bùn, đúng là một con thạch trái cây tốt!

Game khác có chú ếch du lịch, còn cô thì có thạch trái cây đi thám hiểm.

Nguyên Chanh gấp không chờ nổi muốn phái tiểu bùn đi thám hiểm lần nữa. Cô cần thu thập thêm chín nhánh cỏ ngôi sao mối có thể xây tổ ấp mới.

Tuy nhiên, dù tiểu bùn không bị thương, nó vẫn không thể đi thám hiểm nữa vì trạng thái đang hiển thị là mệt mỏi, cần thời gian hồi phục.

Còn tiểu trong suốt thì càng không thể, nó vẫn đang trong trạng thái dưỡng thương.

Thấy mình bị cỏ ngôi sao làm cho háo hức, Nguyên Chanh do dự một chút, rồi quyết định phái tiểu lam và tiểu lục đi thám hiểm, hy vọng chúng nó sẽ tranh đua một chút, mang về món quà nào đó cho Công Chúa thạch trái cây, tốt nhất là cỏ ngôi sao.