Nam Thần Tu Chân Giới Ai Cũng Đòi Song Tu Với Ta

Chương 13

Ta chậm rãi tiến về phía trước.

Không quay đầu lại.

Tiếng xé gió sau lưng vang lên, ta nghe thấy Huyền Thanh và Phù Cừ nghẹn ngào nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta không cho ngươi đi.”

Liễm Ngọc cầm thiền trượng đứng sau lưng ta, vẻ mặt u buồn: “Để nàng đi đi.”

“Nếu ở lại, nàng sẽ chết.”

Huyền Thanh và Phù Cừ sững sờ.

Nhưng rất nhanh, Phù Cừ đã cầm lấy tay ta, ta quay đầu nhìn hắn ta, hốc mắt hắn ta đỏ lên: “Vậy thì chết bên cạnh ta đi.”

Thiền trượng vung lên, Phù Cừ đành phải buông tay ta ra, ta nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt hắn ta, khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là một vị khách qua đường trong năm tháng dài đằng đẵng của các ngươi mà thôi.”

“Ta chưa từng yêu các ngươi, cho nên không xứng đáng với tình cảm của các ngươi.”

“Quên ta đi, các ngươi hãy bắt đầu cuộc sống mới của mình.”

Ta cũng muốn tìm cuộc sống mới của ta.

Ta đứng trước hồ nước.

Liễm Ngọc thay ta ngăn cản hai người kia.

Thực ra ta biết.

Không phải bọn họ muốn gϊếŧ ta.

Bọn họ chỉ muốn nhìn ta lâu thêm một chút.

Ta sờ lên cà sa khoác trên người Liễm Ngọc.

Ta gọi bọn họ: “Liễm Ngọc.”

“Huyền Thanh.”

“Phù Cừ.”

Động tác của bọn họ ngừng lại.

Ta nở nụ cười rạng rỡ: “Ta đi đây!”

Ta nhanh chóng xoay người, nhảy xuống hồ nước sâu.

Ta nghe được Liễm Ngọc lẩm bẩm: “Bảo vật của ta…”

“Không còn nữa…”

Ta dần dần chìm xuống đáy hồ.

Đột nhiên thấy mặt nước rung động.

Ta mở mắt nhìn lên.

Ta không dám tin những gì mình thấy.

Liễm Ngọc nhảy theo ta!

Hồ nước có linh tính, cảm nhận được sự khác thường, trong nước lập tức sinh ra mấy cây rong quấn chặt lấy tay chân hắn ta.

Liễm Ngọc giãy giụa tránh đi, ta nhìn thấy nước xung quanh hắn ta dần trở nên đỏ tươi, nhưng hình như hắn ta không cảm nhận được gì.

Ta liều mạng lắc đầu, muốn bảo hắn ta quay về, hắn ta là nam phụ, thiên đạo sẽ không cho phép hắn ta rời khỏi thế giới này.

Nhưng nét mặt hắn ta vô cùng điên cuồng, ta nghe được câu nói cuối cùng của hắn ta vang lên: “Dẫn ta đi.”

“Ngươi đi đâu, mang ta theo với.”

“Sống hay chết cũng được, ta đã sớm không còn sợ hãi nữa rồi.”

Những cây rong kia cứa rách làn da của hắn ta, tổn thương kinh mạch của hắn ta, vẫn không thể ngăn cản việc hắn ta bơi về phía ta.

Mắt ta cay cay, cố gắng bơi lên, cầm lấy bàn tay đang duỗi ra của hắn ta: “Nhưng ở thế giới của ta, ta không phải là nhân vật gì lợi hại.”

“Có thể sẽ phải phải nếm rất nhiều cay đắng.”

Mười ngón tay đan xen, Liễm Ngọc ôm chặt lấy ta: “Ta ngọt như mật.”