Nam Thần Tu Chân Giới Ai Cũng Đòi Song Tu Với Ta

Chương 11

Thấy sắp khỏi hẳn, ta chuẩn bị xách túi rời đi.

Đúng lúc này, Liễm Ngọc bị phương trượng gọi đi làm việc.

Đêm đen, gió lớn.

Lúc này không chạy, chờ tới khi nào?

Sau đó, ta bị kết giới ở cửa chặn lại.

Tên nhóc Liễm Ngọc này…

Ta tích tụ linh khí, bổ từng chưởng trên kết giới.

Nhưng kết giới không hề hấn gì.

Dùng hết linh khí, ta lại lấy dao ra, chém từng dao lên kết giới.

Nhưng kết giới vẫn không hề rung chuyển.

Ta mệt mỏi ngồi thở ở cửa.

Trên đầu có bóng đen phủ xuống.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Liễm Ngọc đứng trước mặt ta.

Hắn ta mặc áo cà sa rộng, chắp tay trước ngực, nhưng trong mắt lại không còn sự bình tĩnh thường ngày nữa, hắn ta ngồi xổm xuống nhìn ta: “Chưởng môn, ngươi lại muốn chạy trốn sao?”

“Muốn bỏ rơi ta một lần nữa sao?”

Hắn ta vuốt ve tai ta: “Chưởng môn.”

Đột nhiên, hắn ta cười phá lên, bờ môi mọng đỏ hồng như phù dung nở rộ: “Ta sẽ không để ngươi chạy mất.”

“Ngươi là bảo vật của ta.”

Thì ra phật tử đoan chính như này, bên trong lại là một con quái vật tham lam.

Đến giờ phút này, ta mới phản ứng kịp.

Ta bị Liễm Ngọc giam cầm.

Sau khi bị hắn ta giam cầm, ta không thèm nói chuyện với hắn ta.

Hắn ta lại vô cùng khó hiểu: “Chiết Quế, trước đây ngươi rõ ràng đã nói, dù ta tâm địa rắn rết, nhưng lại rất hợp ý ngươi.”

“Sao bây giờ ngươi lại ghét bỏ ta?”

Thực ra, ta không hề ghét hắn ta.

Lúc trước, trong ba người, ta thích hắn ta nhất.

Dáng dấp của hắn ta không chói mắt như hai người kia, nhưng hắn ta rất biết chiều lòng người.

Là ăn muôn vàn đau khổ, mới luyện ra được một trái tim như vậy.

Giống như ta lúc sống ở thế giới khác.

Trong lòng ta luôn có thêm một phần thương xót đối với hắn ta.

Nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.

Chí hướng của ta không ở nơi này.

Ta là linh hồn đến từ thế giới khác, ở bên cạnh bọn họ, ta không giữ được sơ tâm của mình.

Ta chỉ muốn đi tìm tự do của ta…

Ta và Liễm Ngọc im lặng khoảng nửa tuần.

Hắn ta cố gắng kìm chế, hành động to gan nhất cũng chỉ là ôm ôm ta một chút.

Rõ ràng, trước kia hắn ta là kẻ phóng đãng nhất.

Cho đến một ngày, Huyền Thanh truyền âm tới: “Ta và Phù Cừ đã vây khốn Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm ở tầng trong, chỉ đợi bọn họ cùng đường là thu lưới.”

Liễm Ngọc không thèm để ý, cũng không đáp lại nửa lời.

Nhưng từ ngày đó, vết thương vốn sắp khỏi hẳn của ta lại bắt đầu thối rữa.

Hơn nữa, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Liễm Ngọc cho ta dùng linh thảo cực phẩm để mọc lại xương thịt, lại chẳng có chút tác dụng nào với ta.

Là thiên địa này bài xích ta.

Ta đau đến mức không tài nào chợp mắt nổi.

Liễm Ngọc nửa quỳ ở bên cạnh ta, đau khổ gần như sụp đổ, mê mang nói: “Phải làm thế nào ngươi mới hết đau?”

“Phải làm sao ngươi mới khỏe lên?”

Hắn ta đứng dậy, ôm ta đến chỗ kết giới, cầm thiền trượng phá hủy kết giới, sau đó quỳ rạp xuống đất, dịu dàng đặt ta xuống: “Ta không nhốt ngươi nữa, ngươi đi đi.”

Giọng điệu của hắn ta từ điên cuồng trở nên ấm áp: “Ngươi đi đi.”

“Chỉ cần ngươi không đau nữa…”

“Chỉ cần ngươi mạnh khỏe…”

Hôm nay ánh trăng rất đẹp.

Mặt trăng treo trên cao chiếu sáng gương mặt đẫm lệ của Liễm Ngọc.

Ta giật mình, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho hắn ta.

Ta thở dài: “Đưa ta thêm một đoạn đi.”

“Liễm Ngọc, đưa ta rời khỏi đây.”