Thấy Lưu Sương Hoa bị ta ăn mất, Triệu Lạc Tuyết tức giận đến run người, chỉ ngón tay vào mặt ta: “Ngươi… sao ngươi dám…”
Thượng Lâm bình tĩnh hơn nàng ta nhiều, nhanh chóng đâm kiếm vào vai trái ta, phong tỏa toàn bộ linh khí trong người ta: “Không sao cả, chúng ta luyện hóa nàng ta luôn cũng được.”
Triệu Lạc Tuyết ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ông ta: “Như vậy liệu có hiệu quả không?”
Trường kiếm của Thượng Lâm lại đâm sâu vào thịt ta thêm một tấc: “Thử là biết liền.”
Khi bị Thượng Lâm ném vào đan lô, ta nghĩ, sớm biết sau khi giãy giụa sẽ chết kiểu này, ta thà chết luôn lúc đó cho xong.
Nhưng nghĩ tới sắc mặt hốt hoảng của Triệu Lạc Tuyết.
Ta lại vui vẻ cảm thấy đau đớn như này cũng xứng đáng.
Nhiệt độ trong đan lô dần tăng lên, trán ta bắt đầu chảy mồ hôi.
Lúc ý thức ta trở nên mơ hồ, biến cố bỗng phát sinh, cho dù ngồi trong đan lô, ta cũng có thể cảm nhận được uy áp kinh người ở bên ngoài.
Ta nghe được tiếng hét hoảng sợ truyền ra từ Thượng Lâm luôn luôn bình tĩnh kia: “Huyền Thanh!”
Ông ta ngừng lại vài giây, sau đó cười lạnh: “Liễm Ngọc phật tử cũng ở đây sao?”
Giọng nam bình thản vang lên: “A di đà Phật, nhân nhân quả quả, kiếp trước kiếp này…”
“Thí chủ, nợ mà ngài thiếu, tới lúc hoàn trả rồi.”
Giọng Triệu Lạc Tuyết cao vυ't lên: “Ta thiếu nợ gì?”
“Là Chiết Quế muốn gϊếŧ các ngươi, ta cứu được các ngươi, ta thiếu nợ gì chứ?”
Nàng ta dần dần sụp đổ: “Huyền Thanh, ngươi có lương tâm không? Vì ngươi, ta trộm bảo vật của tông môn, sát hại đồng môn, sao ngươi có thể vì nàng ta mà ghi hận ta được?”
Trong giọng nàng ta còn pha chút thê lương: “Liễm Ngọc, ngươi là người xuất gia, nể mặt tình cảm trước đây giữa chúng ta, ngươi có thể từ bi với ta một chút không?”
Lượng tin tức trong hai câu nói này quá nhiều, nhưng ý thức của ta đã bắt đầu mơ hồ, huyễn thuật che mặt cũng dần dần biến mất.
Ta muốn kêu cứu, nhưng cổ họng khô nứt, bờ môi khép khép mở mở vài lần, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Tiếng đánh nhau vang lên, không dễ gì ta mới phun ra được hai chữ “cứu mạng”, nhưng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Không biết qua bao lâu, Thượng Lâm hô một tiếng “Đi!”, bên ngoài cũng lập tức trở nên yên tĩnh.
Nên đi đều đi cả rồi.
Ta mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Đan lô đột nhiên bị người ta mở ra.
Đôi mắt người kia vô cùng tĩnh mịch, lại lấp lánh như dải ngân hà.
Bỗng nhiên hắn ta trợn tròn mắt.
Sự bình tĩnh trong mắt đều biết mất.
“Chưởng môn?”
Thiền trượng trong tay hắn ta bị ném ở một bên, run tay ôm ta ra ngoài, cởi cà sa trên người che chắn cho ta.
Ta nằm trong ngực hắn ta, chật vật nở một nụ cười: “Liễm Ngọc, sao ngươi lại không có tóc?”
Liễm Ngọc run rẩy, sắc mặt hắn ta còn khó coi hơn ta, bờ mi ngấn lệ: “Hả, có phải là khó coi lắm không?”
Ta muốn nói rất đẹp mắt, nhưng trước mặt bỗng tối sầm lại, cuối cùng ta cũng hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa, ta đã ở trong chùa.
Liễm Ngọc đang vận công chữa thương cho ta.
Cả người ta đau nhức, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta châm chọc người khác: “Liễm Ngọc.”
“Nữ tử không thể vào cửa Phật.”
“Ngươi phá giới rồi.”
Liễm Ngọc chậm rãi mở mắt ra, khóe môi lộ ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ấm áp mà thương xót: “Không sao cả.”
“Chỉ cần chưởng môn còn sống, ta có thể không theo phật nữa.”
Ta bị câu nói này của hắn ta làm cho sững người: “Liễm Ngọc, ngươi làm phật tử suốt mấy trăm năm, sao tín ngưỡng lại yếu ớt đến vậy?”
Ấn đường của hắn ta có một đóa sen vàng, tôn lên sự trang nghiêm của hắn ta, nhưng hắn ta lại nói: “Chưởng môn, ngươi mới là tín ngưỡng của ta.”
Lời nói khi sư diệt tổ như vậy mà qua miệng hắn ta lại trở nên thành kính đến lạ.
Ta nhìn hắn ta thật lâu, khẽ vuốt ve đóa sen vàng trên ấn đường hắn ta, hắn ta khẽ run rẩy, lại chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Vô dục vô cầu, thương xót chúng sinh.
Hắn ta là một phật tử…
Ta còn chưa nói lời nào.
Vậy mà hắn ta đã ngã xuống khỏi đài cao, ném thiền trượng, chạy về phía ta.
Nhưng ta chỉ nhắm mắt lại, cười nói: “Liễm Ngọc, ngươi vẫn nên tin phật đi thì hơn.”
Liễm Ngọc mím chặt môi.