Tiểu Sư Muội Trà Xanh

Chương 13

Tề Diễn không kiên nhẫn mà ném tay nàng ra:

“Ta còn có việc quan trọng, muội tìm chỗ trốn đi!”

“Sư huynh định đi đâu? Không thể mang theo Anh Anh ư? Huhuhu, Anh Anh rất sợ!”

“Phiền quá đi mất! Đã nói là không thể!”

Rốt cuộc Tề Diễn không giả vờ được nữa, quay đầu muốn đi.

Vừa mới bước ra một bước, hắn đột nhiên dừng lại, không thể tưởng tượng được mà cúi đầu nhìn thanh kiếm cắm trên ngực.

Tiểu sư muội luôn luôn có dáng vẻ kệch cỡm lúc này lại nói với một giọng vô cùng lạnh lùng:

“Hoặc là ở lại hoặc là chết, nếu ngươi muốn chạy, ta không ngại mà tiễn ngươi một đoạn đường.”

Tề Diễn tức đỏ mắt, một chưởng đánh nàng.

Tu vi của Thẩm Anh Anh quá thấp, trực tiếp bị đánh ngã xuống mặt đất, một chớp mắt trước khi kiếm của Tề Diễn hướng về phía nàng, đã bị kiếm của ta ngăn lại.

Thẩm Anh Anh ở phía sau ta vui vẻ vỗ tay:

“Sư tỉ nhìn vết kiếm ở trước ngực hắn đi, là muội đâm đó!”

Ta nhoẻn miệng cười:

“Giỏi quá!”

Sau đó thả người nhảy về phía Tề Diễn.

Tề Diễn dùng toàn bộ thủ đoạn để thoát khỏi sơn môn, một mình ta đuổi theo công kích.

Rốt cuộc cũng bức hắn đến tử lộ.

Lúc này Tệ Diễn mới lấy lại tinh thần, cười lạnh: “Hóa ra các ngươi đã sớm biết, các ngươi vẫn luôn lừa ta ư?”

Ta lạnh lùng nhìn hắn

“Rõ ràng!”

“Phát hiện từ khi nào?”

“Cái này không quan trọng.”

Nói lời vô nghĩa quá nhiều với kẻ địch là tối kỵ của nhà binh.

Ta trực tiếp xông lên, đánh từng chiêu từng chiêu đều chí mạng.

Nhưng cho dù Tề Diễn đã bị tiểu sư muội đâm một kiếm, nội lực vẫn vô cùng dồi dào.

Hắn cười lạnh:

“Ngươi vẫn là thủ hạ bại tướng của ta, chỉ một mình ngươi mà cũng muốn gϊếŧ ta sao?”

“Ta nhướng mày: Không được ư?”

Vừa dứt lời, miệng vết thương trên người hắn bị ta đâm trúng bắt đầu đổ máu không ngừng, tĩnh mạch đi ngược chiều.

Ta chậm rãi thu kiếm:

“Trước kia ta đúng là không bằng ngươi, nhưng mấy ngày nay ngươi còn bận rộn làm chân chạy cho Ma tộc mà quên không tu luyện, ngươi cho rằng ta cũng ngồi không sao?”

Kể từ ngày ta sống lại.

Ta đã hạ quyết tâm muốn tự tay đâm phản đồ này.

Tề Diễn trợn tròn mắt, cho dù muốn giãy giụa thế nào cũng khó mà đứng lên.

Hắn nhìn chằm chằm ta, không cam lòng nói: “Vì sao… ta rõ ràng đã tắt trấn sơn trận.”

Sư tổ không lừa hắn, mắt trận ở đáy hồ đúng là có thể tắt trấn sơn trận.

Nhưng Lão Tôn lại điều khiển để khởi động lại, lấy cả Linh Kiếm Tông làm mắt trận, tiến giai trận pháp chuyển hóa thành trận pháp gϊếŧ ma tộc.

Những việc này ta không muốn nói với Tề Diễn.

Người sắp chết chỉ cần nhớ kỹ những điều hắn nên nhớ.

Ví dụ như:

“Sư môn có dạy, kẻ phản bội sư môn, gϊếŧ!”

Ta giơ tay ấn quyết

Tề Diễn nhìn thấy ta định làm gì, trong mắt tràn đầy sợ hãi, sắc mặt hắn trắng bệch mà xin tha:

“Sư muội! Đừng gϊếŧ ta! Ta chỉ là nhất thời đi nhầm đường, cho ta một cơ hội để sửa lại đi!”

“Kẻ cấu kết với Ma tộc, khiến sư môn hổ thẹn, gϊếŧ!”

“Sư muội, muội có còn nhớ lúc muội vừa mới vào sơn môn không? Là ta mỗi ngày đều mang ngươi đi cùng tu luyện! Ngươi đều đã quên rồi sao?”

“Kẻ tàn hại đồng môn, gây họa cho thương sinh…”

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Gϊếŧ!”

Tề Diễn tuyệt vọng mà gào lên: “Sư muội!”

“Kiếm tới rồi!”

Kiếm của ta xuyên qua thân thể của hắn.

Tề Diễn không thể tin tưởng được mà nhìn lỗ thủng ở trái tim, cuối cùng ngã xuống.

Ta lau khô kiếm, cúi đầu nhìn hắn một cái, nói:

“Sư huynh, đời này cứ như vậy, kiếp sau nên chú ý một chút!