Tiểu Sư Muội Trà Xanh

Chương 8

Nói xong lại ảo não:

“Ta cho các ngươi ăn, không biết Lão Tôn có để ý không, đều do ta, trái tim mềm yếu, không nhìn được các ngươi chịu ấm ức…”

Sau này nghe nói đám linh hạc tập thể nổi điên.

Mổ cho Lão Tôn bị thủng trán mà không rõ nguyên nhân.

Các sư đệ sợ hãi đến nỗi toát mồ hôi, tỏ vẻ về sau cho dù đắc tội ai cũng không đắc tội tiểu sư muội.

Ta chỉ cười: “Không phải là đáng yêu lắm sao?”

Lão Tôn bị linh hạc vây công vốn có thể phản kích được, nhưng lại sợ vừa ra tay đã bại lộ thân phận của mình, đành phải cắn răng mà nhịn.

Khi hắn đi đến ruộng linh dược hái thuốc chữa thương, ta cùng với Thẩm Anh Anh cũng “trùng hợp” mà đi ngang qua.

“Trời ơi Lão Tôn, vì sao ngươi lại bị trọng thương như vậy?”

Lão Tôn cười gượng: “Chăn nuôi linh hạc bị thương cũng là chuyện bình thường.”

Thẩm Anh Anh nói thầm: “Đám linh hạc đó trước kia nghe lời đại sư huynh nhất, có một lần ta đắc tội đại sư huynh, hắn xui đám linh hạc mổ rách cả váy của ta.”

Lão Tôn không biết nghĩ gì, khẽ nhíu mày.

Ta lại nói:

“Ngươi có quen biết với đại sư huynh, bị thương, sao hắn không đưa cho ngươi thuốc đặc trị? Hắn có không ít thuốc trị thương đâu.”

Lão Tôn sửng sốt: “Hắn nói không có…”

Nói được một nửa mới phản ứng được, vẻ mặt rất khó coi.

Thẩm Anh Anh vội vàng che miệng ta để hòa giải: “Chắc là đại sư huynh quên rồi, không phải cố ý không cho ngươi, đều là chúng ta không tốt, không biết gì mà nói linh tinh, Lão Tôn, ngươi đừng giận đại sư huynh nhé!”

Lời này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Trước khi Lão Tôn rời đi, sắc mặt xanh mét.

Thẩm Anh Anh vỗ tay: “Có trò hay để xem rồi!”

Vừa chuyển đầu đã đối mặt với ta, không khỏi khoe khoang: “Thế nào? Tu vi của tỉ cao thật đó, nhưng muội cũng không kém, có phải muội rất thông minh không?”

Ta phì cười: “Đúng thế, tiểu sư muội rất thông minh!”

Thẩm Anh Anh rất là ngại ngùng, sờ sờ cái mũi, xoay người đi: “Nếu không quay về thì không kịp xem diễn buổi tối nay đâu!”

Đêm hôm đó, Lão Tôn và Tề Diễn bí mật gặp mặt ở ven linh hồ.

Lão Tôn nổi giận đùng đùng mà hỏi: “Có phải ngươi cố ý bảo ta đi chăm sóc những súc sinh kia, sau đó xui chúng nó công kích ta không?”

Tề Diễn vẻ mặt mông lung:

“Ngươi đang nói cái gì thế?”

Địa vị của Lão Tôn ở Ma tộc không hề thấp, bản thân hắn khinh thường Tề Diễn, lúc này ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn.

“Ta thấy, chỉ bằng ngươi căn bản không tìm thấy biện pháp phá giải trấn sơn trận. Ta tự mình đi tìm, nếu là ta tìm thấy trước, đối với Ma Tôn ngươi khác nào một kẻ vô dụng.”

Cuối cùng, hai người chia tay không vui vẻ, quyết định từng người tìm cách phá trận của riêng mình.

Không biết là lúc này ta đang trốn ở phía sau hòn đá lớn, phát sóng trực tiếp cho toàn bộ sư môn.

Kẻ địch mất đoàn kết, chúng ta cũng nên bắt đầu hạ thủ thôi.