Ngày hôm sau, Tề Diễn xuất hiện với bộ mặt bầm dập.
Sư phụ kêu to một tiếng: “Con bị làm sao thế?”
Sắc mặt của Tề Diễn rất kém, mấy đệ tử phía sau hắn đầy mặt có lỗi tiến lên tự quỳ xuống: “Hôm qua bọn đệ tử trộm uống rượu mà sư thúc ủ, uống say quá phát điên mà đánh đại sư huynh một trận, bọn đệ tử biết sai rồi, xin sư phụ trách phạt.”
“Thật sự quá… không có quy củ!”
Sư phụ hắng giọng nói: “Cùng ta lên Tư Quá Nhai chịu phạt! Tề Diễn, con chịu khổ rồi!”
Tề Diễn ra vẻ rộng lượng:
Từ trước tới nay sư phụ thưởng phạt rõ ràng, nhưng các sư đệ cũng là vì vô tâm, không cần phải trách bọn họ quá mức.”
Không sai.
Từ trước tới nay đều thưởng phạt rõ ràng.
Ra cửa nhất định sẽ khen thưởng bọn họ đùi gà lớn.
Chờ đến khi bọn họ đi rồi, ta nhìn chằm chằm vào mặt Tề Diễn, trong lòng ngực móc ra một lọ thuốc:
“Bọn họ cũng thật là… sư huynh, trở về bôi thuốc đi, linh dược này của muội trị ngoại thương rất hiệu quả.”
Tề Diễn dịu dàng cười nói: “Cảm ơn sư muội.”
Khi hắn nhận thuốc, đầu ngón tay cố tình chạm vào lòng bàn tay của ta.
Khiến ta cảm thấy ghê tởm, nổi hết cả da gà.
“Hừ, sư huynh không cần thuốc của tỉ đâu!”
Thẩm Anh Anh tiến vào từ ngoài cửa, giận dữ một cách rất thảo mai mà kéo tay Tề Diễn nói: “Thuốc của tỉ ấy làm sao mà tốt bằng thuốc của muội, muội bỏ một ngàn linh thạch để mua đó!”
Tề Diễn hơi khó xử một chút: “Ta đã có thuốc rồi.”
“Thuốc của sư tỉ tốt, thuốc của muội không tốt, muội biết rồi, là huynh chán ghét Anh Anh.”
Thẩm Anh Anh cúi đầu, vừa nói thì hốc mắt đã đỏ.
Tề diễn không còn cách nào, đành phải nhận cả hai bình thuốc.
Ban đêm, ở khu vực nam tu phát ra tiếng gào to như là heo bị chọc tiết.
Tề Diễn vì dùng cả hai bình thuốc có thuộc tính tương khắc, cả người giống như bị lửa cháy đau đớn vô cùng, cả người sưng vù.
Ở chỗ nữ tu, ta cùng Thẩm Anh Anh liếc nhìn nhau
“Thuộc của muội thêm cái gì à?”
“Tỉ cũng thêm sao?”
Tề Diễn không duyên cớ mà bị thương không xuống được giường.
Sư phụ mang ta tiến đến an ủi, thật lòng tiếc nuối: “Ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của vi sư, lúc này có dáng vẻ này, tất nhiên là phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Tề Diễn sợ làm hỏng đại kế của ma tôn, hận không thể lập tức bò dậy mà đánh quyền:
“Đệ tử thân thể cường kiện, không có gì trở ngại…”
Ta vội vàng dìu hắn nằm xuống, thuận tay chọc vào huyệt mệnh của hắn.
Tề Diễn thét một tiếng chói tai, ngất xỉu.
Ta như không có việc gì mà nhìn hắn nói:
“Cơ thể đại sư huynh đã như vậy rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, những việc vặt vãnh khác có muội xử lý rồi. Chỉ là… ngày bình thường huynh nuôi đám linh hạc lại quen người, huynh có đề cử gì đối với người chăn nuôi linh hạc không?”
Ánh mắt của Tề Diễn sáng lên, cố chống đỡ ngồi dậy.
“Ở dưới chân núi ta có một người bạn, rất biết cách chăn nuôi linh hạc, hắn có thể giúp ta.”
Chúng ta cho hắn cơ hội như hắn mong muốn.
Tề Diễn cũng rất phối hợp mà bắt lấy cơ hội.
Nhưng hắn không biết, sơn môn này chỉ cần tiến vào, thì đó chính là một cái động không thể nào thoát ra được.
Gian tế Ma tộc kia tên là Lão Tôn, mặt mũi lấm la lấm lét, còn nói hiểu biết về linh hạc.
Sư phụ cười khanh khách mà nhờ hắn chăm sóc linh hạc, quay đầu lại an bài cho hắn một phòng gian vừa ở gần nhà xí lại vừa bị dột nóc mỗi khi trời mưa.
Đêm mà Lão Tôn tiến vào đã chạm mặt với Tề Diễn.
Thấy dáng vẻ muốn chết không muốn sống của Tề Diễn, bất mãn mắng hắn là đồ vô dụng.
Hắn nói hiện giờ hắn vào sơn môn, nhất định sẽ như cá gặp nước, rất nhanh sẽ có thể tìm hiểu rành mạch Linh Kiếm Tông.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ được, Linh Kiếm Tông lại có nhiều nguy hiểm như thế.
Hắn đi gánh nước thì vô cớ rơi vào hố đầy gai nhọn.
Hắn đi hái rau, từ trong đất nứt ra một con giun dài ba mét.
Ngay cả ở phòng ngủ, nóc nhà cũng có thể rơi đá lớn xuống, suýt chút nữa đập hắn nát thành bánh nướng.
Nhưng Linh Kiếm Tông càng nguy hiểm, Lão Tôn càng tin tưởng không nghi ngờ là nơi này có cất giấu bảo tàng quý giá, vô cùng chờ mong tương lai tàn sát Linh Kiếm Tông.
Chỉ có một việc là không nằm trong dự kiến của chúng ta.
Mấy ngày sau, Lão Tôn chăm sóc linh hạc rất tốt.
Sư đệ vò đầu: “Những linh hạc đó còn chưa khai linh trí, nếu như bị ma vật này vô tri vô giác ảnh hưởng mà thay đổi thì phải làm sao đây?”
Thẩm Anh Anh vênh váo hừ hừ: “Hãy xem muội!”
Ngày hôm sau, nhân dịp Lão Tôn còn chưa tới, Thẩm Anh Anh mang theo một rổ đồ ăn ngon trộm cho chúng nó ăn.
Vừa cho ăn vừa nói: “Hạc hạc đáng thương, ngày hôm qua nghe Lão Tôn nói, mỗi lần cho các ngươi ăn đều là trái cây hỏng thối, trái cây ngon hắn sẽ lặng lẽ mang lên thị trấn bán lấy tiền. Hắn thật là quá đáng, chỉ có ta thương các ngươi, cho các ngươi linh quả tốt nhất.”