Ta nói: “Nếu đột nhiên thay đổi kế hoạch nhất định sẽ khiến cho Tề Diễn sinh lòng nghi ngờ, chúng ta sao không nhân cơ hội này đóng cửa đánh chó?”
Bọn họ đã phản ứng lại rất nhanh.
Phía bên kia, Tề Diễn đã bắt đầu bàn bạc chi tiết.
Sứ giả Ma tộc nghĩ đi nghĩ lại, không yên tâm một mình Tề Diễn nôi ứng ở sơn môn, vì thế nói hắn sẽ biến thành một đệ tử cấp thấp, giúp Tề Diễn tìm cách phá trận.
Tề Diễn nói ra một cái tên.
“Người này thiên phú bình thường, tu vi bình thường, diện mạo bình thường, cũng không có cảm giác tồn tại, chỉ cần gϊếŧ hắn sau đó thế thân, nhất định sẽ không ai phát hiện được.”
Đệ tử “bình thường” được đề cập đang ở phòng ngủ lâm vào trầm tư.
Mà chúng ta cũng cảm thấy khó khăn.
Nhất định không thể ngồi nhìn mặc kệ, nhưng lại không thể rút dây động rừng.
Đệ tử “bình thường” tới tìm sư phụ, hai lời cũng không nói, liền quỳ xuống.
“Nếu chỉ hy sinh một mình đệ tử mà có thể làm tổn thương Ma tộc nặng nề, cứu vớt thương sinh, đệ tử nguyện ý hy sinh.”
Người tu đạo chân chính luôn luôn đặt thương sinh đạo nghĩa lên đầu.
Tề Diễn luôn mồm chê bai người khác, nhưng người ta lại cao thượng gấp trăm lần hắn.
Ta đỡ sư đệ lên, cười nói.
“Tính mạng của sư đệ vô cùng quý báu, còn muốn giữ lại để tru ma, làm sao có thể tùy tiện hy sinh được?”
Bọn họ muốn nằm vùng trong sơn môn, vậy thì cho bọn họ một cơ hội là được rồi!
Sau khi Tề Diễn mật đàm với Ma tộc trở về phòng, cảm thấy có chút gì đó không thích hợp lắm.
Ba sư đệ cùng phòng nằm ngang nằm dọc trên mặt đất ngủ mê man.
Tề Diễn cẩn thận ngửi, còn có mùi rượu.
“Một đám vô dụng.”
Từ trong đáy lòng Tề Diễn đều xem thường mấy người có tư chất bình thường này, với tư chất của hắn, nên đạp tất cả mọi người ở dưới chân, hưởng thụ sự kính ngưỡng của tất cả.
Chỉ có Ma Tôn có thể thực hiện được nguyện vọng của hắn, sư phụ chỉ suốt ngày nói cứu vớt thương sinh.
Hắn không hiểu, những con người nhỏ yếu đó có gì phải cứu vớt.
Gϊếŧ không phải là tốt hơn à.
Rất nhanh, ngày hắn chờ mong sắp tới rồi.
Tề Diễn cố nén nội tâm kích động, nghĩ đến việc phải diễn đến thời khắc cuối cùng, đành phải làm đúng chức trách của đại suy huynh đỡ đám sư đệ lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng hắn không nghĩ được là, vừa mới kéo người tới, sư đệ vừa nãy còn hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở to mắt, sau đó say say mà thực hiện phép định thân quyết với hắn.
Sắc mặt Tề Diễn cứng đờ: “Sư đệ làm gì thế? Ta là đại sư huynh.”
Hán tử giả say không nghe thấy, tiện thể gọi hai người khác dậy:
“Mau… Mau đứng lên! Có… Ăn trộm! Đánh hắn!”
Khi bị bịt kít đầu ấn ở trên giường đánh, Tề Diễn Tuyệt vọng rồi!