Tiểu Sư Muội Trà Xanh

Chương 2

Ta với sư phụ vốn là đang bị trọng thương, sau khi trở lại sơn môn đã cùng Ma tộc đồng quy vu tận.

Sau khi lại mở mắt, không ngờ ta lại quay về một tháng trước đó.

Lúc này, Thẩm Anh Anh cầm lấy tua kiếm của ta, nghĩ một trăm lần cũng không hiểu, ta lại đột nhiên nhớ ra tua kiếm này là đồ mà tên phản bội Tề Diễn tặng cho ta.

Không muốn làm tay của sư muội bị ô uế.

Ta trợn mắt, cầm lấy tua kiếm cướp về.

“Cái này không thể cho muội.”

Thẩm Anh Anh hừ một tiếng lạnh lùng:

“Muội thừa biết là tỉ tiếc nuối, vừa nãy còn giả vờ hào phóng, sư huynh, huynh nhìn xem tỉ ấy trêu đùa muội.”

Tề Diễn đứng ở bên cạnh, khuôn mặt ôn nhuận, đầy ý cười.

Giả tạo đúng vẻ thuần lương vô hại.

“Tiểu sư muội, không cần phải tranh giành đồ vật của sư tỉ muội…”

Hắn còn chưa nói dứt lời, ta đã tát lên mặt hắn một cái.

Tiếng vang thanh thúy vang lên quanh quẩn ở trước sơn môn, tất cả mọi người sợ hãi.

Thẩm Anh Anh kêu lên:

“Mục Lăng, vì sao tỉ lại đánh đại sư huynh!”

Ta bình tĩnh mà lắc lắc cổ tay đã mỏi như, nói: “Vừa nãy trên mặt sư huynh có con muỗi, ta giúp huynh ấy đánh nó.”

“Hơn nữa.” Ta lạnh lùng nhìn hắn, “Cái gì là tranh giành chứ, ta chủ động cho muội ấy, huynh không nhìn thấy à? Sư muội muốn cái gì còn cần phải tranh giành hay sao?”

Thẩm Anh Anh ngây người!

Tề Diễn cũng ngây người!

Hắn không biết, ta đâu chỉ muốn đánh hắn, ta hận không thể gϊếŧ tên khốn nạn đã phản bội sư môn này.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Cả sư môn đều tin tưởng hắn vô cùng, nếu trực tiếp gϊếŧ thì không có phần thắng, lại dễ dàng rút dây động rừng.

Ta phải tìm ra cơ hội, vạch trần gương mặt thật của hắn trước toàn bộ sư môn.

Sau khi trầm mặc một chút, Tề Diễn mang theo mặt sưng đỏ cười cười:

“Vốn tưởng sư tỉ muội hai người có hiềm khích, hiện giờ thấy muội che chở Anh Anh, ta cũng rất vui. A Lang quả nhiên là có tấm lòng dịu dàng lại lương thiện.”

Thẩm Anh Anh nhìn mặt hắn mà trong lòng đau vô cùng.

Hung hăng lườm ta vài cái.

Buổi tối, khi ta gõ cửa phòng của Thẩm Anh Anh, muội ấy vừa mới tắm rửa xong.

Vừa mở cửa nhìn thấy ta, muội ấy lại hét lên một tiếng đóng cửa lại.

“A a a! Vì sao lại là tỉ! Muội còn chưa trang điểm! Tỉ cố ý buổi tối tới đây để nhìn mặt mộc của muội phải không!”

Ta gãi gãi đầu, đúng là không nghĩ tới chuyện này.

Đành phải đưa tua kiếm mà ta tỉ mỉ lựa chọn qua cửa sổ vậy.

“Tiểu sư muội, tặng cho muội cái này.”

Giọng nói nghi ngờ của Thẩm Anh Anh truyền ra:

“Tỉ có ý gì thế?”

“Cái mà ban ngày muội thích kia không tốt, đây là tua kiếm sư phụ tặng năm ta mới vào sơn môn, linh thạch trên đó là chí bảo đó, muội dùng cái này rất tốt.”