Hệ Liệt Ác Thần

Chương 35: Săn g.iết kẻ b.ắt n.ạt (10)

Là giả.

Tôi không dám g.iết người, đấy là phạm pháp.

Nhưng họ vẫn cúi đầu, nai lưng ra dọn sạch bát bún ốc Giang Ngưng hất đổ.

Tôi nhìn chằm chằm mẹ Lý, trong lòng thầm cảm thán: Giang Ngưng quá tốt bụng, mỗi lần nấu đồ ăn xong sẽ chờ nguội bớt mới bưng xuống, bằng không hôm nay chắc chắn có thể bỏng chín cả lớp da của bà ta, tiếc quá.

Nhưng lại nghĩ: Làm vậy là phạm pháp, thôi bỏ đi.

Lau dọn sạch sẽ xong, mẹ Tăng thấp giọng thương lượng:

"Chị à, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"

Tạ Tú Tú lắc đầu:

"Tôi không muốn nghe, đợi điều tra xong rồi tính."

Mẹ Lý sốt ruột.

Tôi bước sang một bên:

"Không thì vào nhà tôi ngồi đi?"

Trời cao chứng giám, tôi thực sự đã cố gắng kiềm chế biểu cảm trên gương mặt, tận lực làm ra vẻ thật tự nhiên, không tỏ ra quá mong chờ, quá b.iến th.ái.

Thế nhưng, họ lại quay đầu bỏ chạy.

Tôi: "..."

Tôi tự hỏi những người này sao lại nhạy cảm đến thế, không thể đáp ứng mong mỏi của tôi được sao.

Tạ Tú Tú đột nhiên ngã xuống.

Giang Ngưng cả kinh:

"Chị Tạ!"

Tạ Tú Tú khóc nức nở:

"Vốn dĩ ban đầu còn chưa chắc chắn lắm, nhưng nhìn biểu hiện của họ thế này càng khiến tôi không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc trước đó Tiểu Trạch đã phải trải qua những gì!"

Chị ấy suy sụp, liên tục phỏng đoán nhiều chuyện từng xảy đến với Vương Trạch.

Nhìn cảnh tượng này, tôi cũng không biết phải làm sao, cứ ngây ra như phỗng, đứng chôn chân tại chỗ.

Tạ Tú Tú tức giận:

"Những bậc cha mẹ như vậy không đáng bị trừng phạt sao? Tại sao bọn họ không dạy dỗ con mình cho tốt, để nó làm tổn thương người khác!"

Giang Ngưng bắt đầu phát huy tinh thần tự giác an ủi.

"Chỉ cần điều tra rõ chân tướng, trừng phạt con cái họ, chính là trừng phạt họ."

Cái tinh thần tự an ủi này có lẽ cũng giúp ích.

Tâm trạng của Tạ Tú Tú tốt hơn một chút.

Chị ấy khóc nấc:

"Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Trạch..."

Giang-an-ủi ôm lấy đối phương, hai người cùng nhau khóc lớn.

Trên thực tế, tôi đã tra ra rất nhiều thứ, chứng cứ cũng gom, đủ để g.iết ch.ết hai nhà Tăng, Lý.

Nhưng mãi vẫn không tìm ra manh mối về việc Vương Trạch bị b.ắt n.ạt, tất cả chỉ còn thiếu mỗi cái này.

Tôi biết nhất định là có.

Mấy ngày nay, lũ trẻ đó còn đang vui vẻ nói chuyện phiếm, cười nhạo hai mẹ con Tạ Tú Tú và Vương Trạch.

Móc mỉa oán giận lớn như vậy, tôi không tin họ không nhắm vào Vương Trạch lúc ở trường.

Nhưng mãi không tìm ra được.

Tâm trạng tôi càng dễ cáu gắt, nóng nảy.

Nói chính xác là cực kỳ cáu kỉnh.