Hệ Liệt Ác Thần

Chương 24: Hàng xóm mới là hai kẻ đ.iên (24)

Tiết Thương Tùng hơi mệt mỏi nói: “Anh sẽ dẫn em về lấy lời khai, sau đó viết một bài đăng, đại khái là dạy phụ nữ độc thân cách đối phó với kẻ đột nhập.”

Nói đến đây vẻ mặt của anh ấy có chút méo mó.

Bởi vì anh ấy biết không ai bắt chước được mấy chiêu của tôi.

Anh ấy nói: “Anh biết, để em đồng cảm với người khác có lẽ sẽ rất khó..."

Tôi có giấy chẩn đoán của bác sĩ.

Bác sĩ nói tâm lý tôi có vấn đề, thiếu khả năng đồng cảm, dễ hình thành nhân cách chống đối xã hội.

Từ nhỏ đến lớn bọn họ coi tôi như giặc mà đề phòng, tôi cúi đầu.

“Được, em sẽ về với anh.”

Tôi đứng lên định đi.

Trước khi đi tôi đột nhiên nhớ ra, quay đầu lại nói với Giang Ngưng đang há hốc mồm: “Em là quán quân võ thuật toàn quốc, quán quân lập trình toà quốc, streamer đèn ngủ con thỏ.”

Tôi nghĩ tôi phải bổ sung cho chị ấy.

Giang Ngưng: "!!!"

Tôi chờ mong nhìn chị ấy.

Giang Ngưng lấy tay đ.ấm tôi: “Em không coi chị là bạn hả! Tới giờ mới nói cho chị!"

Tôi cười: "Bây giờ em nói cho chị thì cũng có khác gì đâu.”

Tiết Thương Tùng như suy tư gì đó nhìn tôi.

Tôi nói: "Đi thôi."

Cậu nhóc đột nhiên gọi với theo: “Chị ơi!”

Tôi quay đầu lại.

Cậu nhóc lấy hết can đảm nói: “Hồi nãy chị hỏi em... em vẫn chưa trả lời! Về quê em sẽ học thật giỏi! Em thấy rất vui!"

Nó nói tiếp: “Em sẽ trở thành người tài giỏi giống như chị.”

Khi nghe câu đó tôi theo bản năng nhìn về phía biểu cảm của Tiết Thương Tùng.

Nhưng biểu cảm của anh ấy rất bình tĩnh, nghiêng người mở cửa cho tôi.

Trên xe.

Tiết Thương Tùng quay đầu lại nhìn Giang Ngưng đứng trước cửa tiệm.

“Cô ấy là nạn nhân trên w.eb đ.en à?"

Tôi nói: “Ừ.”

"Vẫn chưa biết hả?"

Tôi nói: “Tại sao phải nói cho chị ấy biết? Ảnh chụp, video em đã xóa hết, hệ thống camera em cũng phá hư rồi.”

"Vậy thì..."

Tôi kỳ quái nhìn anh ấy: “Làm sao vậy?”

Anh ấy nói: “Anh nhớ hồi nhỏ em không có bạn."

Tôi đen mặt.

"Còn về đây ở nữa không?" Anh ấy cười nói.

“Em chưa ở chán đâu.”

Anh ấy nói: “Được rồi, để anh nói với bố già.”

Có vài thứ khó nói thành lời.

Tôi quay đầu nhìn anh ấy, nhíu mày.

Tất cả mọi người đều nói tôi thiếu khả năng đồng cảm, mà tôi cũng vì vậy phải chịu nhiều thiệt thòi, nên từ lâu tôi đã bắt đầu nghiên cứu quy tắc nhân tính.

Ví dụ như người anh này của tôi.

Bề ngoài anh ấy vững chãi như cây tùng bách, chính trực cương nghị.

Nhưng nội tâm anh ấy thực sự rất mềm mại cảm tính.

Ai mà biết anh ấy lại đang suy nghĩ cái gì.