Ban ngày Diêu Ngọc không tài nào ngủ được, ngày nào cũng đến chỗ làm của Trương Minh đợi hắn ta.
Có hôm tôi mở cửa ra, phát hiện cậu nhóc đang đứng ở ngoài, lưng đeo cặp, dáng vẻ ngơ ngác.
Nhìn dáng vẻ này chắc là mẹ nó lại không có ở nhà.
Tôi gọi cậu nhóc một tiếng: “Nhóc con.”
Cậu nhóc quay đầu lại.
Tôi hỏi: "Đói chưa? Có muốn đi với chị qua tiệm cơm của chị Giang không?"
Cậu nhóc hơi do dự, nhìn cửa nhà, rồi lại nhìn tôi.
Sau đó bụng nó kêu như tiếng sét đánh.
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu nhóc vẫn cúi cái đầu to trụi lủi xuống.
"Em, em không đói bụng.”
Vừa nói, bụng lại vừa kêu.
Tôi cười bảo: “Đi thôi, mẹ em không về nữa đâu."
Tôi có định vị điện thoại của bố mẹ cậu nhóc.
Diêu Ngọc đã ngồi trước công ty Trương Minh nửa ngày, một trăm phần trăm sẽ làm ầm ĩ lên cho xem.
Cậu nhóc nói nhỏ: “Chị ơi, chị đừng đυ.ng vào em, mẹ em không phải người tốt... Ai cho em ăn cơm, là bà ấy sẽ mắng chửi người đó.”
Tôi nói: “Chị cũng đâu phải người tốt đâu.”
Cậu nhóc: "Hả?"
“Thật ra, chị muốn đem em đi bán.”
Tư duy của cậu nhóc này thật kỳ lạ, vậy mà lại bị tôi chọc cười.
Tôi gọi một tô mì nước cho đứa trẻ.
Giang Ngưng vốn là chủ quán cơm Âu, nhưng khách gọi món gì là chị ấy nấu món đó, thực đơn như để trưng cho vui.
Lúc tôi tự tay chọn bánh mì mới ra lò, chị ấy nói với tôi: "Em gan dạ thật."
Ý chị ấy là tôi dám ăn chung một bàn với cậu nhóc.
Tôi nói: "Chà, dạo này nhà họ không có thời gian quan tâm con cái đâu."
Giang Ngưng hỏi tôi có ý gì.
Tôi cười nói: "Chị không biết à, Trương Minh nɠɵạı ŧìиɧ, dạo này Diêu Ngọc ngày nào cũng theo dõi hắn ta."
Giang Ngưng mở to mắt kinh ngạc: "Thật vậy ư? Thật vậy ư? Thật vậy ư?"
Tôi nói chắc chắn luôn, tối nào tôi cũng nghe họ cãi nhau, sao mà sai được.
Giang Ngưng kích động đến mức không muốn nấu mì nữa.
Tối nay tôi ăn bánh mì chấm sữa, không có phần của cậu nhóc, cho nó thèm chơi.
Phần mì của trẻ con vẫn chưa tới, cậu nhóc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nói nhỏ: “Nhóc này, ở trường em cũng nhìn bạn học ăn vậy hả?"
Mặt cậu nhóc lập tức đỏ bừng.
Tôi chậm rãi ăn bánh mì, nói: "Em làm vậy, mọi người sẽ có hai cách phản ứng. Một là cho em một miếng, hai là đánh em. Em gặp loại người nào nhiều hơn?"
Cậu nhóc nghĩ một hồi, trên mặt toàn là vẻ uể oải: "Đánh em."
Nó hỏi tôi khi nó nhìn người ta ăn thì có vẻ mặt như nào.
Tôi nói nó hỏi đúng người rồi, tôi vừa mới chụp lén một tấm.