Lý do chú ý đến Giang Ngưng là vì lịch sử trò chuyện của hắn ta vừa mới bán được.
Giang Ngưng thực ra đã hai mươi tám tuổi, nhưng vì ngoại hình trẻ trung nên hắn ta nói với người mua mình là nữ sinh mười tám tuổi, còn kèm theo ảnh chụp Giang Ngưng làm bánh ngọt, nói rằng mình vừa học vừa làm ở một tiêm cơm Âu.
Hắn ta tạo dựng hình tượng tốt để mặc cả giá cao hơn.
Tôi lấy lại tinh thần, Giang Ngưng vẫn đang nhắn tin liên tục.
Giang Ngưng: "Ngày mai muốn ăn bánh rán chị làm không? Ngon lắm nhé."
Giang Ngưng: "Chị mới đặt một loại đồ uống mới, đến thử với chị nhé?"
Giang Ngưng: "Em ngủ rồi à? Thôi được rồi, ngày mai xem tin nhắn rồi đến ăn nha, chị mời. Ngủ ngon."
Giang Ngưng: "[Hình ảnh gấu trúc Phi Vân ngủ]."
Tôi mỉm cười, sau đó h.ack vào camera nhà Giang Ngưng, phá hỏng nó hoàn toàn.
Nghĩ lại vẫn không ngủ được, tôi lại h.ack vào trang w.eb đ.en đó.
Nói thật buồn cười, loại trang web lừa đảo này tưởng rằng mình làm rất tinh vi, nhưng thực ra chỉ là trò trẻ con.
Tuy nhiên, việc tải dữ liệu người dùng xuống cần một chút thời gian.
Toàn bộ thiết bị của tôi đã bị bố già lấy đi, tôi phải nâng cấp chiếc máy tính quèn của mình trước đã.
Bởi vì việc h.ack vào trang web hay máy tính của người khác thực ra rất dễ dàng, cái khó là làm xong mà không bị truy lùng.
Hôm sau tôi ghé qua tiệm cơm của Giang Ngưng, rồi hỏi thăm chị ấy có từng qua lại với cái gia đình kia không.
Giang Ngưng nói hồi chị ấy mới chuyển đến còn tưởng đấy là cặp vợ chồng nhiệt tình.
Trương Minh nhìn rất bình thường, còn chủ động giúp chị ấy dọn đồ vào nhà, rồi lắp đặt tủ kệ các thứ.
Lúc ấy vợ của Trương Minh là Diêu Ngọc cũng có mặt, ở trong nhà vệ sinh rất lâu...
Tôi nói: “Hắn ta có hỏi đến việc chị sống một mình không?"
“Ừa có... Hắn ta có hỏi đến tình hình gia đình chị, nghe nói gia đình chị không ai ở gần đây, hắn ta còn nói là sau này có gì cứ nhờ bọn họ giúp đỡ.”
Tôi nói: “Sao chị lại nói mấy chuyện này cho người khác vậy?"
Chị ấy thở dài: “Đúng vậy, giờ thì chị hiểu rồi, bọn họ có ý đồ xấu.”
Tôi hơi bất ngờ, tưởng đâu chị ấy đã biết gì đó.
Kết quả chị ấy nói: “Hắn ta thấy bọn chị dễ b.ắt n.ạt. Với dì ở trên lầu nữa, hai vợ chồng già bọn họ lớn tuổi lắm rồi.”
Tôi nói gì được nữa giờ, chỉ có thể nói là chị ấy vẫn chưa hiểu được thế nào là lòng người hiểm ác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người bình thường cũng sẽ không nghĩ như vậy.