Hệ Liệt Ác Thần

Chương 8: Hàng xóm mới là hai kẻ đ.iên (8)

"A a a! Con khốn này...”

Cô ta xông tới đánh tôi.

Tôi khóc lóc chạy vào đồn công an.

"Chú cảnh sát ơi cứu cháu với...”

Chúng tôi lại đến đồn cảnh sát thêm lần nữa.

Lần này cô ta bị cảnh sát nghiêm túc phê bình giáo dục.

Còn tôi vì tập thể mà không chọn lập án.

Lập án sẽ khiến cho các anh chị cảnh sát phải làm rất nhiều thủ tục, ghi chép lại lời khai của từng người, rồi phải ngồi nghe cô ta cãi cọ nữa.

Không phải đang lãng phí tài nguyên công cộng sao?

Về đến nhà, nhìn thời gian tôi thấy vẫn còn sớm.

Người phụ nữ kia chắc về nhà ngủ rồi.

Tôi thấy khi cô ta về, bước chân đã liu xiu.

Nhưng tôi có để cô ta ngủ không?

Nhìn tôi giống Bồ Tát lắm à?

Trên đường trở về tôi có mua một cây rìu.

Lười đi kiếm khúc gỗ, nên tôi kéo mấy cái ghế dựa của nhà mình ra, đặt ngoài hành lang.

Uầy, loại rìu này vừa bổ xuống, ghế dựa đã chia năm xẻ bảy thích lắm.

Tôi hăng hái bổ nát ghế dựa.

Tiếng động lớn đến độ lôi được hàng xóm ra ngoài.

Dáng vẻ của cô ta rất mắc cười...

Nói như nào nhỉ, mất ngủ nghiêm trọng, cáu gắt tiều tụy, không còn chút m.áu, tinh thần sắp sụp đổ.

Buổi sáng tôi gặp ông chú ở lầu mười hai cũng có dáng vẻ như vậy.

Cô ta hét lên với tôi: “Con nhà đối diện! Tao g.iết mày..."

Lời nói của cô ta đột nhiên nghẹn ở cổ.

Có vẻ như nhìn thấy cây rìu to tỏa sáng lấp lánh của tôi xong, cô ta đã tỉnh táo hơn chút.

"Sao, có chuyện gì?"

Cô ta sợ hãi lùi về sau vài bước, chỉ vào tôi nói:

"Mày, mày là đồ tội phạm g.iết người.”

Tôi xoay cây rìu, cô ta lập tức lùi về sau một bước.

Tôi nói: "Không phải sợ, cây rìu này là đồ dùng sinh hoạt, không phải loại chuyên dùng để cắt gọt đâu.”

Nói xong tôi còn vuốt ve âu yếm cây rìu mới của mình.

“Thật ra không mài bén dùng mới tốt, phập một cái đã nứt ra. Với lại, dùng cái này thì xương người cũng "bốp" một phát là nứt toạc ra.”

Người phụ nữ hoảng loạn, cô ta khóc lóc đóng sập cửa.

Tôi tùy tiện bổ một nhát rìu vào chiếc ghế dựa đã gãy nát, cười lớn.

Nghe tiếng động, có vẻ như người đàn ông nhà đối diện đã về.

Tuy nhiên bọn họ lại vô cùng yên lặng.

Tôi chờ mãi đến tận 11 giờ tối.

Không phải chứ, mỏng manh vậy à, mới thế đã bị dọa sợ?

Nhưng nghĩ kỹ lại lúc trước bọn họ chửi rủa Giang Ngưng sống một mình ở tầng trên, đánh thì đánh đứa con nít, ngay cả b.ắt n.ạt cũng chọn ông bà cụ sống trên tầng mười hai.