Cậu nhóc không bới được gì, mặt lộ ra biểu cảm rất thất vọng.
Tôi vốn nghĩ cậu nhóc sẽ bỏ đi.
Thế mà nó vẫn bám riết lấy đống rác, tiếp tục tìm kiếm, lát sau kiếm được hộp cơm bị người khác vứt đi, nó lập tức ngồi xổm bên cạnh thùng rác bắt đầu ăn.
Giang Ngưng hoảng hốt: "Ái Minh! Không được ăn cái đó!"
Tôi: "..."
Tên kiểu gì thế này?
Cậu nhóc nghe thấy tiếng của chị ấy, như bị dọa sợ, vội chạy đi như bay.
Trong tay nó còn cầm theo hộp cơm kia.
Giang Ngưng lo lắng đến mức dậm chân:
“Thằng nhóc này sao vậy?”
Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Chị không hiểu đâu, trẻ con ở độ tuổi này thì không chịu được đói.”
Đứa trẻ mới mười tuổi, đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, cần nhiều dinh dưỡng như người trưởng thành.
Giữa trưa, bà tám đối diện chắc đã thức dậy, vừa dậy cô ta đã bung hết sức chiến đấu.
Trước tiên cô ta gửi video tối qua chồng ả đánh con lên nhóm chat.
Tòa 14: "Ngại quá, con tôi lại làm phiền mọi người rồi. Chúng tôi đã dạy lại nó.”
Tòa 14: "Sau này nếu thấy nó còn đi xin cơm, thì mọi người vui lòng báo ngay lại cho chúng tôi nhé."
Có người không nhịn được mắng: “Nữa hả, ăn cái gì mà lì quá vậy!”
Tôi thấy người này vẫn chưa đổi biệt danh, chắc là không dám để lộ danh tính.
Tòa 14: “Mọi người ở tòa 14 nhớ kỹ con nhỏ này nha, nó quan hệ tập thể có khi bị nhiễm bệnh rồi đó, nó còn mở tiệm cơm dưới khu dân cư nữa! Đừng ăn!"
Tài khoản kia: “Cô nói vậy là hơi bị quá đáng rồi đấy."
Tôi trực tiếp gắn thẻ ả ta vào: "Ngại quá, video cô đăng dính cả tôi vào rồi.”
Cô ta không để ý đến tôi.
Tôi lại gắn thẻ cô ta vào: “Cô đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy hàng xóm.”
“Bây giờ cô lập tức xin lỗi tôi, tôi sẽ cho qua chuyện này.”
Cô ta nổi nóng: "Mày là con ở thuê thì láo nháo gì ở đây?! Mày có tư cách gì đòi lên tiếng?!”
Tôi hết sức vui mừng: “Nghĩ cũng phải, cô có quan tâm quyền riêng tư gì của người khác đâu mà."
Sau đó tôi gửi một đoạn ghi âm hồi tối qua vào nhóm chat.
“Dù sao ngày nào cô cũng kêu, còn lớn tiếng như vậy.”
Vài phút sau, cô ta đập cửa nhà tôi đùng đùng.
Ta đi ra mở cửa, cười nói: "Đau tay lắm không?"
Mặt cô ta tối sầm.
Tôi nói: “Nhà tôi có chuông cửa, lần sau nhấn chuông là được rồi.”
Ả đàn bà đ.iên lên: “A! Mày chờ đó cho tao!”
Tôi tưởng đâu cô ta sẽ tung ra đòn gì ghê gớm lắm chứ.
Kết quả cô ta báo cảnh sát.