Giữa núi non hùng vĩ, mây trắng lượn lờ, tiếng nhạc tiên vang vọng.
Triệu Kha Nhiên được sư huynh ngoại môn của Thanh Thủy tông dẫn vào khu nhà ở của đệ tử tạp dịch, những căn nhà gỗ rải rác trước một mảnh ruộng linh khí tươi tốt.
Một số căn nhà cách xa nhau, một số thì sát vách với nhau.
Những căn sau này phần lớn được xây thêm tạm thời do số lượng đệ tử tạp dịch cần thiết tăng đột biến khi linh điền ngoại môn mở rộng.
"Muội đến muộn nhất, phòng ngoại môn hầu hết đã đầy, chỉ còn phòng của Lâm sư muội còn một giường trống." Từ sư huynh ho nhẹ, vẻ mặt hiền hòa dường như có chút áy náy với nàng.
Triệu Kha Nhiên ngạc nhiên trong lòng, Thanh Thủy tông cũng là môn phái nổi tiếng từ lâu trong Đông Hoa cảnh.
Hàng năm có vô số đệ tử cầu đạo ngưỡng mộ tìm đến, những người được chọn đều phải bắt đầu từ tạp dịch ngoại môn để rèn luyện tâm tính.
Theo lý thuyết, sư huynh quản lý khu tạp dịch ít nhất phải trông coi hàng trăm người, đổi là các môn phái khác, đa phần sẽ kiêu ngạo.
Nhưng không ngờ lại thân thiện như vậy.
Ở chung với sư tỷ thì có gì đâu?
Ngay cả đường ca của nàng, người có thiên phú cực cao, đi cầu đạo ở Sơn Hải tông bên cạnh, cũng là hai người một phòng.
Triệu Kha Nhiên vội mỉm cười, siết chặt túi hành lý nhỏ màu xanh trên người: "Đã làm phiền sư huynh rồi, sư huynh chỉ cho muội vị trí cụ thể, muội tự đi là được."
Thân hình Từ sư huynh gầy gò, sau lưng đeo hai thanh kiếm đào mộc chéo nhau trên bộ đạo bào màu xám sương mù, nghe vậy, gương mặt hiền hòa lộ ra một biểu cảm may mắn.
"Vậy thì tốt."
"Hả?" Triệu Kha Nhiên sững sờ.
Ánh mắt may mắn lóe lên rồi biến mất của sư huynh, là nghiêm túc sao?
Từ sư huynh ho khan, hai tay để sau lưng: "Triệu sư muội, phòng của Lâm sư muội ở chính giữa hai con đường mà muội có thể nhìn thấy, sư huynh xin phép đi trước."
Nói xong, chưa kịp để Triệu Kha Nhiên phản ứng, Từ sư huynh đã đi xa mười bước.
Sao lại có cảm giác sư huynh đang bỏ chạy vậy nhỉ?
Triệu Kha Nhiên há miệng, chỉ nghe thấy giọng nói mơ hồ của Từ sư huynh càng lúc càng xa: "Nhớ nói với Lâm sư muội, muội chính là đệ tử mới được phân đến ở cùng..."
Triệu Kha Nhiên: "...?"
Cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Phân phối mới, vậy trước đó còn có phân phối cũ sao?
À, có vẻ như vị Lâm sư tỷ này đã tu luyện ở ngoại môn nhiều năm rồi, trải qua nhiều khóa đệ tử mới ở cùng với tỷ ấy.
Triệu Kha Nhiên nghĩ đến điểm này, lập tức siết chặt túi hành lý, lát nữa lấy tơ tằm linh khí đặc sản quê hương làm quà tặng cho sư tỷ này, chắc có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Rất nhanh, trong lúc nàng suy nghĩ, đã vô tình đi đến ngã ba đường nhỏ trước trăm mẫu ruộng linh khí.
Ban đầu tưởng phải mất chút thời gian, không ngờ lại tìm đúng chỗ ngay lập tức.
Ngã ba đường có hơn chục căn nhà nhỏ liền kề nhau, xen kẽ nhau một cách hợp lý.
Nhưng riêng có một căn, trước cửa dán một tờ giấy vàng thu hút sự chú ý.
[Phòng số 99 ngoại môn]
Chữ viết rồng bay phượng múa, chiếm ít nhất một phần ba cánh cửa gỗ.
Trông như sợ người ta không nhìn thấy vậy.
Lâm sư tỷ thật dịu dàng, sợ một đệ tử tạp dịch như nàng mới đến không tìm được chỗ ở sao?
Triệu Kha Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng rất nhanh lại hơi lo lắng.
Bởi vì tay nàng vừa chạm vào cánh cửa gỗ đơn sơ của căn nhà nhỏ này, một đường vân kỳ lạ đã chậm rãi hiện ra từ cánh cửa gỗ kêu cót két.
Từng dòng chữ, thậm chí còn nổi lên trong không trung.
[Trước khi gõ cửa, vui lòng đọc kỹ.]
Triệu Kha Nhiên mở to mắt.
Đây là bùa chú hay trận pháp?
[1. Đây là nơi ở của Lâm Song, nếu tìm đệ tử khác hoặc hỏi đường, vui lòng tự tra cứu "Bản đồ tổng thể khu nhà ở đệ tử ngoại môn" trong giỏ tre bên trái cửa]
Triệu Kha Nhiên: "!"
[2. Nếu hỏi về công việc tạp dịch, vui lòng lấy đá truyền tin trong giỏ tre bên phải cửa ------ nhấn số 2, kết nối trực tiếp với sư huynh quản sự Từ Thụy để hỏi.]
Triệu Kha Nhiên: "...!"
Chính là Từ sư huynh vừa dẫn nàng đến sao?
Khoan đã, hình như nàng đã biết tại sao Từ sư huynh "bỏ chạy" rồi.
[3. Nếu hỏi về việc tu luyện, ...]
[4. Nếu hỏi về việc ăn uống, ...]
[5. Nếu hỏi về việc nhận quần áo, ...]
Triệu Kha Nhiên đứng ngây người.
Chuyện gì vậy, đây thực sự là nơi ở của đệ tử sao?
Hay là nơi hướng dẫn ngoại môn gì đó?
[7. Nếu không phải những trường hợp trên, tìm bản thân Lâm Song, nếu không phải việc khẩn cấp, vui lòng đến vào giờ Ngọ hàng ngày.]
[Nếu cực kỳ khẩn cấp ------ xin mời vào.]
Hai chữ "giờ Ngọ" được in đậm, tô vàng, dường như sợ người khác không đọc được mà đến làm phiền vào sai thời gian.
Lâm sư tỷ, có vẻ là người rất nghiêm túc và chăm chỉ tu luyện.
Triệu Kha Nhiên có chút kính phục, chỉnh trang lại vạt áo, nàng mạnh dạn gõ cửa bước vào: "Lâm sư tỷ, muội là người mới đến..."
Nàng chỉ cần cố gắng chăm chỉ như sư tỷ, sẽ có thể ở chung tốt với sư tỷ phải không?
Nhưng chưa nói hết câu, nàng đã sững sờ.
Vừa mở cửa ra, chỉ thấy trong căn nhà nhỏ có hai chiếc giường gỗ kê sát tường, ở giữa đặt một chiếc ghế bành kỳ lạ bọc vải hoa mềm mại. Một bóng hình mảnh mai mơ hồ, lọt sâu trong ít nhất bốn năm lớp đệm bông mềm mại trên chiếc ghế bọc vải hoa này.
Trên mặt không biết đắp thứ gì giống như bùn tảo đen, mái tóc đen dài mượt mà xõa xuống, một vật dụng hình móng vuốt bằng bạc đang xoa bóp trên đầu cô ấy.
Một đôi mắt phượng sáng ngời giữa lớp bùn tảo đen, đang nhìn về phía chiếc kệ gỗ nhỏ đeo trên cổ trắng ngần của cô ------ trên đó đặt một cuốn sách mở ra, tiêu đề bìa tranh rất nổi bật ------ "Chưởng môn Cá chép trở thành người được cưng chiều"
Trong phòng còn vang lên giọng nói kích động nhẹ nhàng của một người kể chuyện.
"Tiên tử vừa nhìn đã say đắm trong ba phần cô quạnh, ba phần u sầu, bốn phần tình thần sa sút của hắn..."
Cuốn tiểu thuyết 《Tiên tử gặp gỡ thư sinh nghèo》đang rất hot trong các hiệu sách trong thành của phàm nhân gần đây.
Triệu Kha Nhiên: "...???"
Cái túi hành lý nhỏ trong tay nàng suýt rơi xuống đất.
Một mảnh bùa gấp nhăn nhúm, bay lên từ mặt đất, hóa thành một con chó Chow Chow màu tuyết, nhẹ nhàng đỡ lấy túi hành lý nhỏ của nàng.
Cũng chắn trước mặt nàng.
"Khách đến thăm, hiện tại là lịch trình giải trí của Lâm Song. Dự kiến còn một phần ba nén hương nữa sẽ kết thúc."
Triệu Kha Nhiên đờ đẫn.
Cái... cái gì vậy?
Lúng túng tay chân, Triệu Kha Nhiên lập tức nghĩ đến lời nói của Từ sư huynh vừa rồi cách xa mười bước.
”Sư muội, nhớ nói ngay với Lâm sư muội, muội chính là đệ tử mới được phân đến ở cùng...”
À.
Thì ra sư huynh đã dự đoán trước rồi sao?
"Sư... sư tỷ... muội là Triệu Kha Nhiên mới đến ở cùng..."
Triệu Kha Nhiên lắp bắp từng chữ, lo lắng cúi đầu thật sâu với con chó Chow Chow phù chú trước mặt.
"À. Thì ra là bạn cùng phòng."
"Nói chuyện với bạn cùng phòng cũng không tính là gián đoạn lịch trình giải trí của đồng hồ cà chua nhỉ?"
Triệu Kha Nhiên đang nói chuyện với con chó giấy trắng, bỗng nghe thấy giọng nói dịu dàng như dòng suối nhỏ trên núi, nhẹ nhàng như thể tách ra một tia từ khe núi, thấp thoáng, dường như bị gió bên ngoài phòng thổi vào tai nàng.
Lùi lại nửa bước là sẽ không nghe rõ.
"Triệu sư muội."
Triệu Kha Nhiên ngẩng đầu lên, lập tức bị thu hút bởi khuôn mặt xinh đẹp không biết đã gỡ bỏ lớp bùn tảo đen từ lúc nào trước mắt.
Làn da trắng như tuyết, trong suốt không tỳ vết như tơ tằm linh khí.
Đôi mắt phượng như sao trời, dịu dàng nhưng sáng ngời, khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó, quên đi mọi thứ khác.
Sư tỷ lại có phong thái như vậy... đây thực sự là đệ tử tạp dịch sao?
Trong lúc Triệu Kha Nhiên thất thần, đã thấy Lâm sư tỷ đứng dậy từ chiếc đệm mềm mại sâu hoắm, một thân áo trắng, bước đi uyển chuyển đến trước mặt nàng.
Bàn tay trắng muốt vung lên, một tấm bảng gỗ nhỏ đột nhiên xuất hiện.
------ "Nghiên cứu và thảo luận về phương pháp tu tiên nhanh nhất".
"Sư muội, không cần cảm ơn ta. Được rồi, sắp đến lịch trình ngủ dưỡng thần của ta rồi, chúc ngủ ngon."
"!"
*
Sáng sớm giờ Thìn, chuông trống ngoại môn của Thanh Thủy tông vang lên ba tiếng trang nghiêm, tiếng hạc kêu vang.
Đã đến giờ làm việc của đệ tử tạp dịch.
Sắp xếp xong hành lý, Triệu Kha Nhiên nghi hoặc nhìn Lâm sư tỷ vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, đeo nút bịt tai.
Sư tỷ không đi sao?
Hay là thời gian làm việc của họ khác nhau?
Tối qua nàng định thức đêm đọc "Nghiên cứu thảo luận về phương pháp tu tiên nhanh nhất" mà sư tỷ đưa, nhưng ngày đầu tiên mệt mỏi vì đường xa, thực sự không đọc được 1236 trang nội dung.
Chỉ đọc đến phần thứ hai về sở thích của đệ tử ngoại môn, trong đó có đề cập, sư huynh quản sự Từ Thụy có chứng ám ảnh cưỡng chế cấp địa ngục, tuy từ ngữ hơi kỳ lạ, nhưng nàng nhanh chóng nắm được trọng điểm, một trong những điều Từ sư huynh ghét nhất là đệ tử đi làm muộn và trốn việc.
Triệu Kha Nhiên nhìn khuôn mặt ngủ say không tì vết của Lâm sư tỷ, bối rối đi đến bên giường cô, định đánh thức cô dậy, nhưng bị con chó Chow Chow phù chú lập trận ngăn cản.
Bất đắc dĺ, nàng chỉ có thể nhẹ chân rón rén, vội vàng theo dòng người chạy đến trước tháp chuông.
Đang định xem có nên xin phép giúp sư tỷ không ------
"Ồ, muội nói Lâm sư muội... ừm muội ấy, muội không cần quản." Từ Thụy sư huynh đeo kiếm đào mộc sau lưng, một thân đạo bào gọn gàng, tóc đen buộc gọn trong mũ, đúng như mô tả trong "Tổng kết nhỏ về Từ Thụy sư huynh".
Chỉ là khi nhắc đến Lâm Song, sắc mặt hắn hơi phức tạp.
"À phải rồi Triệu sư muội, muội vừa đến ngày đầu tiên, cứ nhàn nhã một chút, hôm nay chỉ làm bảy phần việc thôi nhé. Phụ trách tưới nước, diệt trùng cho mười mẫu nấm linh chi phía đông."
Triệu Kha Nhiên vội vàng đồng ý.
"Rồi đổ đầy trăm vại nước trong nhà bếp sau, dọn dẹp hai gian tháp chuông, cho tiên hạc báo giờ ăn, dọn dẹp chuồng hạc..."
"..."
Nhiều thế này!
Gần như không nhớ nổi hết!
Triệu Kha Nhiên đầy vẻ kinh ngạc.
Thường ngày đệ tử tạp dịch của Thanh Thủy tông phải làm nhiều việc đến vậy sao?
Vậy còn thời gian tu luyện nữa không?
Đêm xuống, Triệu Kha Nhiên làm xong tất cả công việc, toàn thân mệt mỏi, chân đạp trong bóng tối, đỉnh đầu một bầu trời sao, khi trở về căn nhà gỗ, như con chó Chow Chow phù chú tự động trả lời giống tiếng đồng môn, chỉ muốn nằm bẹp xuống đất thở dốc.
Chỉ bảy phần công việc tạp dịch, mà nàng đã bận rộn cả ngày.
Hôm nay Lâm Song sư tỷ ra ngoài muộn, giờ này chắc vẫn chưa làm xong trở về nhỉ?
Triệu Kha Nhiên đói meo, ngay cả sức nâng chân đi đến nhà ăn ngoại môn cũng không có, nhưng lại phát hiện trong căn nhà nhỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng nghi ngờ đẩy cửa gỗ ra, liền sững sờ.
Trong phòng không chỉ đã thắp đèn, hai chiếc giường còn được sắp xếp gọn gàng hơn so với sáng sớm, trên sàn cũng không có chút bụi bẩn, cửa sổ sáng bóng.
Thức ăn trên bàn gỗ nhỏ thơm phức nóng hổi, linh trà đã pha sẵn, có thể dùng ngay.
Còn trên giá chậu bên cạnh chiếc giường nhỏ gần cửa sổ của nàng, còn thêm một chậu nước rửa mặt trong vắt.
Khi nàng đang kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lâm sư tỷ trong phòng, đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường gỗ, hai tay kết ấn.
"Tích, Tiểu Ái nhắc nhở, một nén hương tu luyện đã hoàn thành."
Con chó Chow Chow phù chú lên tiếng.
Lâm Song lập tức mở mắt phượng.
Con chó Chow Chow phù chú: "Chúc mừng chủ nhân, hôm nay đã vận chuyển xong ba mươi sáu tiểu chu thiên rồi, hoàn thành đồng hồ cà chua tu luyện."
Cái gì!?
Triệu Kha Nhiên suýt bị một ngụm linh trà làm sặc.
Vận chuyển ba mươi sáu tiểu chu thiên, ít nhất phải mất bốn canh giờ.
"Hôm nay mọi việc đều làm xong rồi nhỉ."
Theo sau một tiếng thở phào vui vẻ, Triệu Kha Nhiên liền thấy Lâm Song sư tỷ, trong chớp mắt đã đi giày thêu, nhảy phốc vào chiếc ghế dài mềm mại kỳ lạ của tỷ ấy, lún sâu vào trong.
Bàn tay trắng muốt của cô vung lên, lại lấy ra cuốn truyện tranh "Chưởng môn Cá chép trở thành người được cưng chiều".
"Ồ, Triệu sư muội đã về à? Ăn cơm trước đi, nước ngâm chân ở dưới gầm giường."
Sư tỷ thật là người tốt hu hu.
Khoan đã, có gì đó không đúng.
Triệu Kha Nhiên phản ứng lại, không thể tin nổi: "Sư... sư tỷ, tỷ đã hoàn thành công việc tạp dịch và tu luyện hôm nay rồi ạ?"
"Ừm."
"Những thứ trong phòng này... đều do tỷ làm ạ?"
"Không phải."
Triệu Kha Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ta nói mà, làm xong việc tạp dịch, thêm cả tu luyện, làm sao còn sức làm nhiều việc như vậy được.
Sau đó, nàng nghe Lâm Song ngước mắt lên, bổ sung: "Nước rửa chân là do Tiểu Ái lấy."
Chỉ có nước rửa chân là do Tiểu Ái...
"!!!"
Một ngày làm nhiều việc như vậy ------
Sư tỷ, tỷ làm được như thế nào vậy?!
Đợt lát, Triệu Kha Nhiên bước nhanh đến trước giường mình, lật gối lấy ra "Nghiên cứu thảo luận về phương pháp tu tiên nhanh nhất"!
*
Lời tác giả:
Lâm Song: Ngày đầu tiên, sư muội, ta đã dạy tuyệt học cho muội.
"Bút ký của Quyền trưởng môn Thanh Thủy tông thứ 134 —— Triệu Kha Nhiên 1": Đáng tiếc lúc ban đầu ta không biết. Một lần nữa, ta tự nhủ, mau mở ra nó...
Chú giải: Đồng hồ cà chua Pomodoro là một phương pháp quản lý thời gian được phát triển bởi kỹ sư phần mềm người Ý Francesco Cirillo vào cuối năm 1987. Khi đó, chiếc đồng hồ mà ông dùng để hẹn giờ có hình dáng và màu sắc giống hệt quả cà chua. Đó là lý do phương pháp này tên là pomodoro (nghĩa là cà chua trong tiếng Ý). Phương pháp trên khuyến khích bạn làm việc trong khoảng 25 phút (một pomodoro) kết hợp 5 phút nghỉ giải lao.