Vai Phụ Ba Xu Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 25

Lá cây vừa cứng vừa ẩm thế này sao mà ngủ được? Nhưng không ai để ý đến cậu, cũng chẳng ai quan tâm cậu có ngủ hay không, vì lịch phân công đã xong.

Khi hai người còn lại đã nằm xuống được một lúc, chỉ còn Thẩm Đình và Chu Duật Hành vẫn thức.

Bất ngờ, Chu Duật Hành có vẻ hứng thú, nói: "Cậu thử hỏi Tạ Hoài Tự xem. Nếu cậu trải thêm quần áo của mình lên thì chỗ nằm sẽ không còn ẩm nữa."

Chu Duật Hành không thực sự quan tâm liệu cách này có giúp ngủ ngon hay không, y chỉ muốn xem Tạ Hoài Tự sẽ phản ứng thế nào trước yêu cầu vô lý của Thẩm Đình. Rõ ràng là điều này thật không hợp lý. Lá cây không phải cậu trải, ban đầu cậu còn chê bai, vậy mà giờ lại muốn trải thêm đồ của mình lên.

Hơn nữa, thái độ của Thẩm Đình chắc chắn sẽ không tốt.

Quả đúng như dự đoán, thái độ của Thẩm Đình không những không tốt mà còn có phần gắt gỏng. Cậu đẩy nhẹ người Tạ Hoài Tự, nhưng cố tình tránh cánh tay bị thương của hắn ra.

"Nhường cho tôi chút chỗ đi. Tôi muốn trải đồ xuống để ngủ."

Tạ Hoài Tự không tỏ vẻ dễ chịu, ánh mắt phượng của hắn quét qua Thẩm Đình, rồi im lặng nhường ra một chút chỗ.

Thẩm Đình không nói lời cảm ơn với hắn chỉ nhanh chóng trải đồ ra và nằm xuống.

Chưa bao giờ phải ngủ cùng người khác, Thẩm Đình cảm thấy lo lắng. Cậu sợ rằng nếu không cẩn thận thì sẽ bị gã to con này đẩy ngã xuống đất.

Nhưng sự mệt mỏi đã đánh bại mọi suy nghĩ khác, mới đó mà Thẩm Đình đã chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có Chu Duật Hành vẫn còn tỉnh táo, quan sát cách vị thiếu gia này ngủ.

Có vẻ như thiếu cảm giác an toàn, ban đầu Thẩm Đình nằm gọn gàng ở chỗ của mình, nhưng chẳng mấy chốc, cậu bắt đầu không hài lòng với không gian nhỏ hẹp, tìm kiếm nguồn ấm. Ngay sau đó, cậu phát hiện ra người bên cạnh thật ấm áp.

Dưới ánh lửa, Thẩm Đình dần dần dựa vào lòng Tạ Hoài Tự.

Còn Tạ Hoài Tự thì sao? Khi Chu Duật Hành thêm củi vào đống lửa, hắn bất ngờ nhận thấy Bùi Dĩ Vân vẫn chưa ngủ.

Tạ Hoài Tự ôm trọn Thẩm Đình vào lòng mình như một hiệp sĩ trung thành, chẳng hề bận tâm những gì vị thiếu gia này đã làm với mình suốt cả ngày dài.

Đến phiên canh đêm, tâm trạng của Thẩm Đình không được tốt lắm, cậu chẳng muốn nói nhiều. Sau khi cố gắng thức ba tiếng thì cậu đành quay lại ngủ tiếp.

Khi ánh nắng mặt trời lọt qua kẽ lá chiếu vào hang động vào sáng hôm sau, Thẩm Đình mới miễn cưỡng thức dậy. Đêm qua cậu ngủ không ngon, cả người đau nhức, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

Ngay cả khi Chu Duật Hành hỏi có cần y hái cho ít quả dại để ăn không, Thẩm Đình cũng không trả lời, chỉ lườm y một cái rồi không nói gì thêm.

Chu Duật Hành cũng không để ý lắm, y chia quả dại cho những người khác. Quả dại mọng nước, vị ngọt và quan trọng nhất là đảm bảo không có độc.

Sau khi thu dọn sơ qua, cả nhóm quyết định tiếp tục tiến lên. Ở khu vực luyện tập này, việc dừng lại một chỗ hơn 24 giờ luôn được xem là hành động ngu ngốc. Trong khu vực này không chỉ có dị thú mà còn có cả dã thú, chưa kể việc di chuyển có thể gặp được các đội nhóm khác cùng tham gia.

Thẩm Đình đi theo sau Tạ Hoài Tự với gương mặt u ám. Trước đây, khi ở nhà họ Thẩm, cậu chỉ cần ngủ ngon một giấc, sau đó sẽ có người hầu hạ từ bữa sáng đến mọi nhu cầu khác. Bữa sáng không phải là những thứ dinh dưỡng nhạt nhẽo này, càng không cần phải dựa vào mấy quả dại không rõ nguồn gốc để no bụng.

Cả nhóm đi thêm được hơn một tiếng thì đột nhiên Chu Duật Hành đang đi đầu ra hiệu cho cả nhóm dừng lại.

Thẩm Đình cảm nhận được có điều gì đó không ổn lắm. Với kinh nghiệm từ hôm qua, cậu nắm chặt khẩu súng trong tay, con dao cũng được rút ra để sẵn sàng. Cậu nhìn theo hướng mà Chu Duật Hành đang chỉ.