Vai Phụ Ba Xu Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 11

Bóng dáng mảnh khảnh của Thẩm Đình, chiếc mũ che đi phần sau gáy, nhưng từ khe hở vẫn có thể thấy phần cổ trắng muốt và vòng eo thon gọn.

Bất kỳ ai có chút hiểu biết đều biết rằng xã hội ngày nay không còn đòi hỏi mọi người phải phơi mình dưới nắng để huấn luyện, nhưng những học sinh tài giỏi thường tự nguyện đến các sân tập ngoài trời để rèn luyện.

Một học sinh quá trắng trẻo như Thẩm Đình, mọi người chỉ cần nhìn là có thể kết luận rằng đó là một kẻ lười biếng.

Thẩm Đình lại đúng như y nghĩ. Nghĩ đến điều này, ánh mắt của Chu Duật Hành trở nên u ám. Sự thật còn tàn nhẫn hơn, Thẩm Đình không chỉ là một Alpha hạ cấp mà còn là một kẻ vô dụng, được người ta nể trọng chỉ vì thân phận mà thôi.

Bất chợt, Thẩm Đình dừng lại.

Trước mặt cậu là cậu cả Chu và cậu hai Chu.

Quan hệ giữa Thẩm Đình và hai người này không quá thân thiết, sau vài lời xã giao, cả ba nhanh chóng hết chuyện để nói. Tuy nhiên, lần này Thẩm Đình khéo léo dẫn dắt câu chuyện, nhìn về phía Chu Duật Hành đang đứng sau lưng mình.

“Không biết hai người có quen anh ấy không?”

Lúc này, hai anh em nhà họ Chu mới dời ánh mắt về phía sau Thẩm Đình, nhìn người đàn ông cao lớn phía sau cậu.

Bộ vest làm từ chất liệu không cao cấp lắm, nhưng mặc trên người y lại trở nên vừa vặn, toát lên một khí chất đặc biệt.

Thậm chí trong khoảnh khắc, hai anh em nhà họ Chu còn ngỡ rằng người trước mặt họ mới là người thừa kế của nhà họ Chu. Nhưng họ cũng nhanh chóng nhận ra đó là ai.

Đó chính là Chu Duật Hành, Alpha cấp S xuất sắc, người luôn bị Thẩm Đình bắt nạt. Chu Duật Hành là một thiên tài bẩm sinh, điểm đáng nể hơn là y đã từ tầng lớp bình dân vươn lên để có mặt tại ngôi trường danh giá này. Hai anh em nhà họ Chu cũng từng có ý định lôi kéo y về phe mình.

Nhưng họ sớm nhận ra rằng Thẩm Đình đã ra tay trước.

Cậu cả Chu lên tiếng: “Có biết, trùng hợp là cậu ấy là bạn học của tôi.”

Thẩm Đình mỉm cười, đôi mắt híp lại, nét mặt hoàn toàn khác so với khi ở trước mặt Chu Duật Hành, nhưng lời nói ra lại đầy tính chất kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Hai người có phiền nếu tôi dẫn anh ta đến làm người phục vụ cho tôi không? Những kẻ hạ tiện như anh ta sinh ra là để làm những công việc như vậy đó.”

Cậu cả Chu khẽ mỉm cười, ra hiệu đồng ý, sau đó lặng lẽ nhìn Thẩm Đình dẫn Chu Duật Hành rời đi.

Cậu hai Chu nhìn theo bóng dáng của cả hai mà không khỏi thắc mắc: “Anh, năng lực của Chu Duật Hành mạnh lắm, chẳng phải việc lôi anh ta ra khỏi tay Thẩm Đình cũng không phải vấn đề lớn sao?”

Cậu cả chỉ lắc đầu, nhớ lại khoảnh khắc ánh mắt của Chu Duật Hành khi nhìn Thẩm Đình như một con sói đói chằm chằm vào lưng kẻ thù rồi nói: “Nguy hiểm lắm, làm vậy rất dễ bị phản đòn. Nhưng Thẩm Đình không thể kiểm soát cậu ta được đâu.”

Một người có bản lĩnh và tham vọng như Chu Duật Hành sao có thể cam tâm theo chân một kẻ chỉ biết dựa vào quyền lực để đè nén người khác chứ? Trừ phi y là một kẻ ngu ngốc mới vậy thôi.

*

Phòng tiệc nhà họ Chu rất tráng lệ, khách khứa đông đúc, nhưng Thẩm Đình bất chợt lên cơn "bệnh thiếu gia", bắt đầu thấy không ưa bầu không khí quá ồn ào này. Đám người này đều chỉ muốn lợi dụng cậu để kiếm chác chút lợi lộc mà thôi.

Cậu phẩy tay ra hiệu cho Chu Duật Hành cúi người xuống. Lần này, Chu Duật Hành tỏ ra rất nghe lời, bước đến bên Thẩm Đình, cúi người xuống ngang tầm miệng cậu.

“Đưa tôi lên phòng khách trên tầng đi.”

Khi Thẩm Đình nói, cậu hơi cau mày. Chiếc mũ đã được tháo ra, nhưng thật kỳ lạ là cậu vẫn còn đeo đôi găng tay trắng.

Lời nói của cậu phả ra một chút hơi nóng, luồng khí ấm ấy len lỏi đến tai Chu Duật Hành, mang theo hương thơm của trái cây đặc trưng của Thẩm Đình.