Hệ thống 100 đột nhiên hiện ra, thông báo rằng các nhiệm vụ trước đó đã hoàn thành, nhắc nhở Thẩm Đình rằng quan hệ giữa nguyên chủ và ba không được tốt cho lắm nên không cần phải quá thân thiết làm gì.
Ngay lúc đó, trong đầu Thẩm Đình thoáng hiện lên một thông tin mà cậu nghe thấy vào sáng nay—nhà họ Bùi đã gặp chuyện.
Quả nhiên, khi thấy Thẩm Đình bước vào, ba của cậu đã gọi cậu đến ngồi cạnh.
“Nhà họ Bùi sụp đổ rồi.”
Thẩm Đình nhìn ba mình, hệ thống 100 lại vang lên trong đầu cậu: "Chủ nhân, một nút thắt cốt truyện mới đã xuất hiện. Ngài cần đăng ký làm người giám hộ trên danh nghĩa của Bùi Dĩ Vân."
Thẩm Đình nhướng mày, như thể vừa nghe một tin vui: "Ý ba là những người ở nhà họ Bùi mà từng coi thường chúng ta giờ đã thất bại rồi sao?"
Ba của Thẩm Đình rõ ràng cũng rất hài lòng với tin tức này, gật đầu với vẻ thỏa mãn.
Trước đây, giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Bùi đã từng có mâu thuẫn, và tại học viện, Bùi Dĩ Vân luôn ghét bỏ tính cách ức hϊếp kẻ yếu của Thẩm Đình. Dù Thẩm Đình không để tâm đến cách người khác nhìn mình, nhưng cậu vẫn biết rõ Bùi Dĩ Vân cực kỳ khinh thường cậu. Thậm chí, nhiều chuyện của Thẩm Đình còn bị Bùi Dĩ Vân phá hỏng nữa.
Bây giờ, kẻ từng đứng trên cao như Bùi Dĩ Vân lại rơi xuống vũng bùn. Đối với nguyên chủ, đây là cơ hội tuyệt vời để làm nhục người này.
Thẩm Đình đã lập tức đưa ra quyết định, cậu sẽ trở thành người giám hộ tài chính của Bùi Dĩ Vân trong thời gian cậu ấy học ở trường. Nói đơn giản thì cậu sẽ là người cung cấp học phí cho cậu ấy.
Đây chẳng phải là cách tốt nhất để hạ nhục Bùi Dĩ Vân sao?
Nhưng nguyên chủ hoàn toàn đoán sai. Thực ra, tất cả những gì Bùi Dĩ Vân thể hiện đều chỉ là đóng kịch, còn sự sụp đổ của nhà họ Bùi chỉ là một vở kịch lớn. Một năm sau, Thẩm Đình sẽ hoàn toàn thất bại, trong khi Bùi Dĩ Vân sẽ trở thành nhân vật quyền lực mới nổi.
Sau khi nói chuyện với ba một lúc, Thẩm Đình vội vàng trở về phòng. Cậu lập tức ra lệnh cho người đăng ký mình làm người giám hộ của Bùi Dĩ Vân.
Ngay khi quét xong võng mạc, trên màn hình thông tin của cậu xuất hiện thông báo:
—Cảm ơn bạn đã trở thành người giám hộ của Bùi Dĩ Vân.
Thẩm Đình cười nhếch mép, trên mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
Cùng lúc đó, Bùi Dĩ Vân vừa kết thúc cuộc trò chuyện với ba mẹ thì nhận được thông báo từ thiết bị liên lạc.
—Thẩm Đình đã trở thành người giám hộ tài chính của bạn.
Ánh mắt Bùi Dĩ Vân tối lại, nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Hình ảnh Thẩm Đình, một kẻ luôn bắt nạt kẻ yếu nhờ vào địa vị gia đình lại hiện lên trong đầu cậu ấy. Một Alpha hạ đẳng, chỉ biết ỷ thế hϊếp người, giờ đã dám chèn ép đến tận đầu cậu ấy rồi.
Nếu là trước đây, Bùi Dĩ Vân chắc chắn sẽ cho Thẩm Đình thấy hậu quả của việc chọc giận cậu ấy là thế nào. Nhưng lúc này, cậu ấy đã quay đầu vì lời dặn dò của ba mẹ.
Hiện tại, điều cậu ấy cần nhất là nhẫn nhịn.
Có lẽ Thẩm Đình chính là loại người trơ tráo, không biết xấu hổ và chẳng có chút tự trọng nào.
Sau khi trở thành người giám hộ, thông tin liên lạc của Thẩm Đình tự động xuất hiện trên thiết bị của Bùi Dĩ Vân, cậu ấy lập tức nhận được một tin nhắn từ cậu.
—Cậu không định cảm ơn tôi sao, Bùi Dĩ Vân?
Sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong tin nhắn quá rõ ràng. Bùi Dĩ Vân nhíu mày, cố gắng nhắc nhở bản thân không được để lộ cảm xúc.
Bên kia, Thẩm Đình nhận được tin nhắn phản hồi từ cậu ấy.
—Cảm ơn.
Chỉ vỏn vẹn hai từ, như thể cậu ấy không muốn phí thêm một chữ nào. Nhưng Thẩm Đình không giận, trái lại, cậu còn nở nụ cười đắc ý. Để xem, trước đây cậu xem thường tôi, phá hỏng việc của tôi, giờ thì sao hả?
Thẩm Đình không hề cảm thấy bực tức trước thái độ lạnh nhạt của Bùi Dĩ Vân mà còn rất hài lòng, lập tức mở trang giám hộ của mình lên.