Vai Phụ Ba Xu Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 4

Có lẽ vì chuyện hôm qua mà Thẩm Đình vẫn còn sợ hãi chăng.

Nhưng giây tiếp theo, khóe miệng Thẩm Đình mềm mại và quá ư mỹ miều so với một Alpha nam giới khẽ nhếch lên, rồi thò tay vào trong túi lấy ra một con dao khắc.

Rõ ràng con dao không phải là thứ vật liệu đơn giản. Ngay khi nó được lấy ra, ánh mắt của Tạ Hoài Tự trầm xuống hẳn, nhưng hắn vẫn giữ thẳng lưng, không hề cúi người trước động tác của Thẩm Đình.

Thẩm Đình lại tỏ ra thú vị, phất tay ra hiệu cho đám người xung quanh ra ngoài và đợi ở cổng nhà kho. Những người đó không hiểu ý đồ của Thẩm Đình, nhưng vẫn nghe lời rời đi. Vừa khi họ đi khuất, Thẩm Đình đứng dậy.

Tiếng giày da của Thẩm Đình dù không lớn, nhưng lại bị phóng đại lên trong không gian tĩnh mịch này, khiến Tạ Hoài Tự nhíu mày. Hắn không biết Thẩm Đình đang định làm gì.

"Tạ Hoài Tự, đôi khi tôi tự hỏi không biết cậu có thấy tôi dễ bị trêu đùa không?" Thẩm Đình cười nhạt: “Có lẽ tôi quá khoan dung, khoan dung đến mức chẳng có lần nào cậu chịu nghe lời tôi cả."

Đến đây, Thẩm Đình dừng lại, cúi người nhìn xuống Tạ Hoài Tự đang quỳ trên mặt đất rồi dùng lưỡi dao chạm vào mặt hắn, sau đó cười khẩy: "Thu cái pheromone khiến người khác buồn nôn của cậu lại đi!"

Tạ Hoài Tự không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Thẩm Đình, như muốn nói: đúng vậy, Alpha kém cỏi như cậu rất nhạy cảm với pheromone và vì khuyết tật bẩm sinh nên cậu không thể kháng cự lại nó. Đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Đình phản chiếu toàn bộ hình ảnh của Tạ Hoài Tự, ánh mắt cậu đỏ lên do bị ảnh hưởng bởi pheromone, có vẻ đang đau đớn đến mức muốn khóc.

Cơn đau lần này khiến Thẩm Đình thật sự phải chịu khổ, vội vàng xin hệ thống 100 làm giảm bớt cảm giác đau. Nhưng cơ thể lại không thể ngăn chặn những phản ứng tự nhiên được. Thẩm Đình cũng không biết cậu trông như thế nào trong mắt Tạ Hoài Tự. Chỉ khi cảm nhận được mùi pheromone mạnh mẽ kia biến mất thì sắc mặt Thẩm Đình mới dịu lại.

"Đôi khi tôi nghĩ rằng trời đã ban cho các cậu loại pheromone này để thay thế cho trí óc bị bỏ quên đấy." Nói đến đây, Thẩm Đình bất ngờ đá nhẹ vào đùi Tạ Hoài Tự: “Nếu tôi bẻ gãy đôi chân này của cậu thì sao nhỉ?" Cậu nheo mắt cười, như thể rất thích ý tưởng đó.

Cuối cùng, Tạ Hoài Tự có phản ứng, đôi mắt tràn đầy thù hận và sát khí nhìn về phía Thẩm Đình, như muốn nói rằng nếu cậu dám thì tôi sẽ khiến cậu chết ngay tại đây.

Nhưng ánh mắt xúc phạm đó chỉ làm Thẩm Đình tức giận thêm.

"Cậu dám nhìn tôi như vậy à?"

Con dao lại kề sát vào mặt Tạ Hoài Tự.

"Cậu có biết không? Chính vì tên hạ đẳng như cậu mà cổ tay tôi không thể lộ ra trước mặt ai được nữa. Cậu nghĩ xem cậu nên dùng gì để bồi thường cho tôi đây?"

Tạ Hoài Tự không có phản ứng gì. Trong mắt hắn, đây hoàn toàn là do Thẩm Đình tự làm tự chịu. Vết thương này là hậu quả của hành động thiếu suy nghĩ của cậu, đâu có liên quan gì đến hắn đâu chứ.

Thẩm Đình nhìn Tạ Hoài Tự, rồi quay sang hỏi hệ thống trong đầu: "Làm sao để ép Tạ Hoài Tự tự nguyện rạch một vết trên người hắn đây?"

Hệ thống 100 nhanh chóng tìm kiếm trong cốt truyện và kết luận: [Tạ Hoài Tự chỉ mềm lòng với những gì nhẹ nhàng với hắn thôi ạ.]

Thẩm Đình nhướng mày, nhìn người đàn ông trước mặt mình với vẻ lạnh lùng và kiên cường, bỗng cảm thấy buồn cười. Ngay sau đó, cậu thay đổi thái độ, mắt đỏ lên.

Tạ Hoài Tự nhìn thấy Thẩm Đình đột ngột đứng dậy, tháo bỏ đôi găng tay trắng đang che đi vết sẹo trên cổ tay. Thẩm Đình cúi người xuống, đưa cổ tay ra trước mặt Tạ Hoài Tự.

"Nhìn đi," Giọng Thẩm Đình trầm xuống, ánh mắt nhìn vào vết sẹo trên cổ tay: “Tại cậu hết đấy, Tạ Hoài Tự."

Vết sẹo lồi lõm, xấu xí, có lẽ do bỏng để lại. Khác hẳn với làn da trắng như tuyết xung quanh, vết thương này mang sắc đỏ rực, trông vô cùng bất thường.