Chàng ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thích à? Vậy từ nay về sau ta sẽ không gọi nàng là Bạch Bạch nữa."
Chàng ấy ngước lên nhìn ta và nghiêm túc hỏi: “Gọi nàng là “ngoan xinh yêu” thì sao?”
Cứu mạng, chàng ấy sến quá đi mất, ta yêu chàng ấy lắm lắm.
Ta ngượng quá trèo lên giường nấp vào trong chăn, nghe tiếng cười của chàng ấy ở bên ngoài, cũng lén cười theo.
Một lúc sau, ta thò đầu ra hỏi chàng ấy: “Lương Thời Mặc, chàng nhận ra thϊếp từ khi nào?”
Chàng ấy nói: “Ngày đầu tiên.”
Ta sửng sốt: “Vậy chàng còn thích ta sao?”
Chàng ấy đưa tay ra, vuốt vào mặt ta nói: “Có lẽ là vì, trước giờ ta chưa bao giờ thấy sự ngốc nghếch và sự ranh mãnh lại xuất hiện ở trên một con người trong cùng một lúc, giống như một con d/ao s/ắc và một miếng đậu phụ mềm vậy, thật thần bí. Nó khiến con người ta không nhịn được mà muốn nghiên cứu.”
“Vậy chàng đã phát hiện ra được điều gì?”
Chàng ấy mỉm cười và nói: “Không có, bị mắc kẹt vào trong luôn rồi.”
Ta vừa mới bình tĩnh lại, mặt lại đỏ bừng lên rồi.
Chàng ấy xoa đầu ta một cách âu yếm, dịu dàng rồi hỏi ta: “Bạch Bạch, ngày trước nàng khổ lắm phải không?”
Ta chớp mắt: “Sao chàng lại hỏi thế?
Chàng ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta không thể nhịn được khi nghĩ tới cuộc sống tồi tệ của nàng trước đây, nhưng lại cũng hy vọng rằng nàng sống không tốt.”
“Hả?”
“Nếu trước đây chưa có ai đối xử tốt với nàng, vậy thì, ta sẽ là người đối xử tốt nhất với nàng trên thế giới này, cũng là người mà nàng thích nhất trên đời.”
Chàng ấy nhìn tôi và hỏi: “Có phải là ta không?”
Chính là chàng! Chính là chàng!
Ta muốn nói, nhưng mắt ta mờ đi, ta khịt mũi, nghiêng nhẹ đầu quay lại nói: “Hứm! Điều đó cũng còn chưa chắc. Cả đời này dài như vậy, nói không chừng thϊếp sẽ gặp được người đối xử với mình tốt hơn thì sao.”
“Vậy thì ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, tốt đến mức nàng sẽ không còn để mắt tới người khác nữa.”
Chàng ấy hôn lên trán ta, trang trọng lại nghiêm túc
Một tháng sau khi công bố tin ta có thai, ta được phong làm hoàng hậu.
Thái hậu và Giang gia cũng giúp đỡ rất nhiều, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ biết được rằng Giang Vũ Linh trước mắt sớm đã thay đổi thành người khác rồi.
Dù đã mất đi tên của chính mình, từ nay về sau phải sống dưới thân phận của người khác.
Nhưng ít nhất, trong đêm khuya yên tĩnh, còn có người hôn ta, gọi ta bằng cái tên thật.
Luôn nhắc nhở ta rằng, Giang Phi Bạch mãi mãi sẽ luôn là Giang Phi Bạch, là độc nhất vô nhị trong toàn thiên hạ và cũng là một Giang Phi Bạch tốt nhất.
(Hoàn)