“Đúng, nhưng ta chưa bao nghĩ giờ tới dùng thủ đoạn á/c đ/ộc như vậy, vốn ta chỉ muốn thay thế ngươi, bán ngươi đi tới một nơi xa xôi nào đó, là ngươi quá đ/ộc á/c lại còn muốn đ/ầu đ/ộc ta. Ngươi xem, nếu như không phải ta cần dạy dỗ ngươi, ta thậm chí còn không biết có một thứ lợi hại tới như vậy.”
Nàng ta giật mình, vừa cười vừa khóc: “Ngươi muốn thay thế ta ư? Rốt cuộc ngươi bắt đầu tính kế chống lại ta từ khi nào?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì từ sớm rồi, từ rất lâu rồi. Tỷ tỷ, tỷ có nhớ năm tháng trước, lúc ta đi thị tẩm thay tỷ không? Tỷ nói xem nửa đêm Cửu Vương gia lại chạy đến Vườn Thượng Uyển làm gì chứ?”
“Là do ngươi đã sắp xếp ư?” Nàng ta cắn môi, không thể tin được.
“Đúng, là ta. Nếu tỷ chạy tr/ốn, nhất định sẽ có người đi thị tẩm thay. Người đó, chắc chắn sẽ là ta. Tỷ nghĩ xem, thân thể của tỷ vì sao lại vô duyên vô cớ mà bị hủy hoại chứ?”
Nàng ta tr/ừng mắt nhìn chằm chằm vào ta: “Cũng là do ngươi làm sao?!”
“Thật thông minh.”
Ta nói: “Lúc đó ngươi n/ém ta vào cán y cục, ngươi bị tr/úng đ/ộc, chắc chắn cũng sẽ không hề nghi ngờ ta, ngươi còn ng/u ng/ốc bắt ta trở về, yêu cầu ta giúp ngươi sinh con”.
“Tỷ tỷ, ngươi có biết đ/ộc d/ược đó từ đâu mà có không? Là đại phu nhân để lại cho tiểu nương nhà ta. Nếu không có bà ta, ta cũng còn không biết trên đời có thứ lợi hại tới như vậy.”
“Ngươi nói, đây có phải là thiên địa luân hổi không? Ừm?”
“Ta à, cứ như vậy mà đ/ộc chiếm đồ đạc của ngươi, từng chút một c/ướp đi vị trí của ngươi, cho đến khi ta hoàn toàn thay thế ngươi, giống như ngươi vẫn luôn s/ợ hã/i. Thế nào, có tuyệt vọng không?”
Nàng ta mở miệng, cảm thấy bàng hoàng, t/ức gi/ận, hối hận, đủ loại cảm xúc, cuối cùng biến thành một tiếng kêu khóc th/ảm th/iết không ra tiếng.
Ta bước đến gần nàng ta, cúi đầu nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, ít nhất nếu tỷ cho ta một con đường sống sót, ta cũng sẽ không tới mức tuyệt tình như vậy.”
Nàng ta đang m/ắng ta nhưng m/áu rỉ ra từ khóe miệng, giọng nàng ta khàn đến mức ta không thể nghe rõ được những gì nàng ta đang nói.
Tiểu Đào giúp ta thay quần áo của nàng ta lên.
Sau đó, lại mở chiếc túi cô ta mang theo lúc đầu, trong đó có chì kẻ mày, son môi, phấn hồng và phấn trang điểm.
Ta trông giống Giang Vũ Linh đến chín phần, lại bắt chước lối trang điểm thường ngày của nàng ta, chính là mười phần giống.
Lúc mở cửa, Giang Vũ Linh nằm trên mặt đất, im lặng, trên da nàng ta bắt đầu xuất hiện những mảng mẩn đỏ.
Nắng rơi chiếu vào người, ấm áp như một cái ôm. Mũi ta có chút hơi chua, như mầm non lần đầu nhìn thấy ánh sáng, như con tằm x/é kén lao đi đầu th/ai.