Nàng ta gọi lớn, Tiểu Đào chạy tới, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, bóp miệng ta.
Ta ho lên nghẹn ngào, nuốt xuống một cách đ/au đ/ớn. Sau khi Tiểu Đào buông ra, ta nằm xuống đất, thọc tay vào cổ họng.
“Ha ha ha! Giang Phi Bạch, ngươi biết đó là cái gì không?”
Ta ngẩng đầu lên,
Nàng ta cười đắc ý: “Tiểu Đào, nói cho cô ta biết ngươi đã đổ cái gì vào họng cô ta đi.”
Tiểu Đào cười ác ý mà nói: “Đây là th/uốc đ/ộc tẩm trên đầu m/ũi t/ên, làm t/ê l/iệt con mồi, nếu uống vào sẽ bị m/ù, đ/iếc, c/âm, l/ở l/oét ngoài da, vĩnh viễn sống trong bóng tối và đ/au đ/ớn, muốn ch*t cũng ch*t không được.”
“Ngươi có nghe thấy không? Ngươi sẽ th/ối r/ữa, h/ôi h/ám, nhưng sẽ không thể ch*t. Ta muốn nhìn xem Cửu Vương gia nhìn thấy ngươi như vậy còn muốn cưới ngươi không!”
Giang Vũ Linh cười đ/iên c/uồng một hồi, sau đó vứt r/oi đi, ngồi vào bàn, Tiểu Đào vội vàng đi tới rót trà cho nàng ta.
“Giang Phi Bạch, ta đã từng nói rồi, ngươi là ch/ó của ta, ta nuôi ngươi là bởi vì ta nhân từ, nếu ta không vui, muốn b/óp ch*t ngươi thì ta sẽ b/óp ch*t ngươi! Ngươi không phải muốn bám lấy Cửu Vương gia sao? Ngươi không phải muốn chạy trốn sao? Ta muốn xem ngươi chạy trốn bằng cách nào.”
Nàng ta cười nh/am h/iểm, nhàn nhã uống trà chờ ta trúng đ/ộc.
Ta cuộn tròn hỏi nàng ta: “Tại sao lại đối xử như vậy với ta? Tại sao lại hận ta tới vậy? Nếu ta ch*t rồi, cô cũng chỉ có thể trở thành một đứa bị bỏ rơi.”
“Ta không quan tâm, ta thà không có tương lai tiền đồ tốt đẹp gì hết, cũng không để một kẻ tiểu nhân nhà ngươi đắc ý.”
“Giang Phi Bạch, đời này của ta, gh/ét nhất chính là khuôn mặt này của ngươi. Tại sao ngươi, một kẻ hèn mọn như ngươi, lại giống ta đến thế? Tại sao ngươi lại có thể c/ướp đi thứ đáng lẽ phải thuộc về ta? Đều là do ngươi ép ta làm như vậy, ngươi biết không?”
Nàng ta bị đ/iên thật rồi, khuôn mặt này của ta…
Nhưng mà, trước giờ luôn là nàng ép ta, đ/ánh đ/uổi ta chứ không phải là ta. Nếu như được phép lựa chọn,
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy đi bất cứ thứ gì của cô. Đã nhiều năm như vậy, tất cả những gì ta mong muốn chỉ là được cùng tiểu nương của ta sống thật tốt, ngay cả mong ước nhỏ nhoi này cô cũng không thể hiểu.”
“Sống thật tốt? Giang Phi Bạch, ngươi lẽ ra không nên được sinh ra! Nếu không có ngươi, Cửu Vương gia sẽ thích ta, ta sẽ gả sớm cho chàng ta, chứ không phải bị đưa vào cung, suốt ngày tr/anh đ/ấu gi/ành ân sủng.”
“Hơ, cô có chuyện gì cũng trách ta, nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng rất nhiều chuyện dù không có ta cũng không thể thay đổi được.”